Tuy năm năm chẳng gặp, nhưng đã cách nhau cả một thế hệ…
Phong Vô Ngân vẫn nhớ lúc hắn tạm biệt Thẩm Mặc Lam, y lạnh nhạt buông câu “bảo trọng”, kế đó là tiếng xe ngựa đi xa, cả đoạn đường y đi nhưng không chịu ngoảnh đầu nhìn hắn lấy một lần, nhẹ nhàng đạp nát bao hy vọng chất chứa trong hắn.
Y vẫn vậy, một thân đồ đen. Thế nhưng góc áo y có một họa tiết khá nổi bật, trông tựa khóm trúc, hẳn là ái nhân của y thêu cho y.
Y vẫn vậy, hướng về chính nghĩa, hào hiệp. Dù y đã ở ẩn, nhưng cái “nghĩa hiệp” của y thấm nhuần vào xương, đúc nên khí chất. Y… chưa bao giờ cần mấy cái danh tiếng hão huyền cả.
Chỉ là, trông y già đi nhiều.
Nếu hắn nhớ không lầm, y cũng ngoài tam tuần, khóe mắt có vết chân chim, nhưng không hằn sâu như mấy lão trong trấn. Chỉ là, chẳng ai tránh khỏi việc thời gian đánh dấu lên mặt như vậy… Lạ thật, trong lòng hắn, y chưa từng già đi.
Chuyện túi tiền ổn lại, kẻ trộm bị áp giải, xiếc được biểu diễn tiếp. Chẳng bao lâu sau, đám người lại trầm trồ khen ngợi, vỗ tay hết lượt này sang lượt khác.
Còn y lặng lẽ biến mất khỏi đám người.
Phong Vô Ngân chẳng còn tâm trạng xem biểu diễn nữa. Hắn nhắc Tiểu Lục vẫn hào hứng thường thức:
– Ta về trước đây.
Tiểu Lục “a” một tiếng, thất vọng:
– Không xem tiếp ạ?
– Chợt nhớ ra quán rượu có việc gấp. Ngươi ở lại xem tiếp đi, nhớ cẩn thận túi tiền đấy.
– Lát ta tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-chin-gio-ve/1114138/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.