Lần kế tiếp Thẩm Mặc Lam tỉnh lại, y thấy mình đang nằm ở căn phòng được xếp cho y trong Phong trang.
– Tỉnh rồi à. – Tự nhiên bên y có một thị nữ săn sóc y, chỉ là giọng nàng lành lạnh – Thẩm công tử tỉnh rồi thì đến thính đường dùng bữa.
Cảnh này, sao lại quen thuộc đến thế?
Lẽ nào mọi thứ là do y nằm mộng?
Trang viên vắng vẻ là mộng, mùa thu lụi tàn là mộng.
Dải lụa trắng tinh là mộng, giọt sáp nến rơi là mộng, bài vị trống chữ là mộng.
Hối hận là mộng, bi thương là mộng.
Hắn rời đi… là mộng nốt?
– Ta đến liền… Đa tạ Tiểu Liên. – Y như tìm lại được báu vật đã mất, niềm hân hoan ngập tràn khiến y bật dậy, chuẩn bị đủ đầy, y còn thấy nay phòng y sáng đến lạ.
Tiểu Liên lẳng lặng liếc y, nàng quay đầu.
Y quen rồi. Trong ấn tượng của y, thị nữ Tiểu Liên này không hề ưa y chút nào.
Sau khi y rửa mặt, chải đầu. Tiểu Liên thấy y chưa tìm thấy đồ để mặc, bèn nhắc:
– Ta giặt xiêm y cho Thẩm công tử rồi. Thẩm công tử chọn đại một bộ trong tủ mà mặc tạm vậy.
Tâm trạng y rất tốt, y nói “đa tạ” rồi mở tủ quần áo.
Tất cả những đồ trong tủ đều là đồ đặt may, hết thảy đều một màu đen huyền.
Phải rồi…
Y nhớ ra, đây là đồ mà Phong Vô Ngân đặt may theo dáng người y hồi mà hắn với y mới bắt đầu dây dưa trở lại. Lúc ấy hắn vui vẻ, toàn bộ sức lực đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-chin-gio-ve/1114136/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.