Một buổi tối êm đềm lại trôi qua, Hiroshi sau khi đã vệ sinh cá nhân xong cậu liền từng bước chậm rãi mà vào phòng ngủ, nghĩ lại những truyện vừa trải qua, lònh Hiroshi có chút ngờ ngợ.
Cậu chẳng thể phân biệt được một loạt cảm giác vửa nảy sinh đó là gì, trái tim và ánh mắt là những thứ chẳng hề biết nói dối, chúng chỉ làm theo những gì mà trong tận thâm tâm chúng đang mách bảo mà thôi.
*Sáng hôm sau*
Thấm thoát cũng đã tròn 1 tuần mà kì nghỉ phép của Hiroshi chỉ vỏn vẹn có 10 ngày, cậu tranh thủ quãng thời gian còn ở đây để phụ giúp gia đình các công việc đồng áng, cùng với bà trò chuyện, sẵn lại đi thăm mấy nơi ở lúc xưa.
Khi mặt trời bắt đầu lấp lọ mà lặn dần, bước chân Hiroshi nhẹ nhàng lướt qua cái ánh hoàng hôn trên dọc đường, cậu thầm nghĩ:
“Mình bỗng chốc cảm thấy cô đơn quá!”
Trên đời ai cũng thật sự cần có một người đồng hành với mình trong hành trình trưởng thành, không phải ba mẹ, lại càng chẳng phải ông bà, đó là một người xa lạ cậu tình cờ gặp được, nhờ sự đồng điệu mà cùng nhau bước tiếp.
Vậy nên trên hành trình của mỗi người, những người luôn miệng bảo rằng “một mình vẫn ổn” thật ra họ lại không ổn như lời họ nói, một mình thật sự cũng cô đơn lắm.
Cái bóng của Hiroshi từng chút một được ánh hoàng hôn phảng phất mà chiếu rọi, chợt từ đâu lại xuất hiện thêm một cái bóng ở phía sau lưng, Hiroshi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-5-mua-ha-anh-va-em/3594420/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.