Nếu ai đó hỏi mình rằng: “Cái thứ tình yêu nào làm cậu ngưỡng mộ và mong ước nhất?”. Có lẽ mình sẽ mạnh dặn trả lời là “Tình yêu của ông bà chúng mình”, cái thứ tình yêu khi xưa họ dành cho nhau là thứ tình cảm thật nhất, thứ tình cảm chẳng biết nói dối, hai con người gặp gỡ được nhau trong những khoảnh khắc khốn cùng nhất của lịch sử, ấy vậy chẳng hề có một lời oán trách, một lời cãi vã và cũng chẳng hề chọn cách rời bỏ nhau.
_____________
Sau khi Hiroshi và Roshita kết thúc bữa ăn trưa vô cùng ngon miệng. Thì ngoài trời từ lúc nào những đám mây còn xanh ngát đã bắt đầu chuyển dần về một màu xám u buồn và giờ thì xung quanh bầu trời đã được bao phủ bởi một lớp đen như thể là 7 giờ tối vậy. Khi Roshita vẫn còn cặm cụi trong bếp với những chiếc bát dĩa còn dơ thì Hiroshi lúc bấy giờ lại ngó đầu thử ra ngoài trời.
Cậu bất giác la lên:
“Hình như là trời sắp có bão đấy, cậu ra đây nhìn trời đi nè!”
Roshita lúc này cũng vội vàng mà chạy ra cửa ngó thử lên trời:
“Ừm, trông có vẻ sẽ mưa to lắm đấy, đợi tôi rửa xong chén dĩa thì chúng ta sẽ về!”
Vừa quay đầu vào trong bồn rửa chén, những tiếng sấm nối đuôi nhau như một bản hòa ca phối khí, chúng cứ liên tục đánh xuống mà chẳng chần chừ điều chi, và chỉ vỏn vẹn 3 4 giây sau những cơn mưa ồ ạt kéo đến như chẳng hề cho con người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-5-mua-ha-anh-va-em/3594416/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.