Thấm thoát cũng đã tròn 4 năm sau khi Hiroshi rời thị trấn nhỏ bé đó. Cũng là gần 1 năm sau ngày ông rời đi.Cậu vẫn dậm chân tại chỗ với niềm đam mê được thừa hưởng từ ông của cậu. Có đôi người hỏi cậu, vì sao lại chọn theo đuổi ngành nghệ thuật dù biết chắc rằng ngành này vốn dĩ rất khó để tồn tại giữa một xã hội đầy tính ganh đua này
Lúc này Hiroshi mới nhẹ nhàng đáp: Vốn dĩ từ xưa ông nội cũng có một niềm đam mê về vẽ và ông cũng thường rất hay vẽ, thế nhưng vì chiến tranh quá khốc liệt nó đã dần chôn vùi đi tài năng của ông. Sau cùng khi những tháng lịch sử đi qua, khi đất nước hòa bình “Vẽ” như trở thành người bạn bên ông, ông rất hay vẽ và còn thường xuyên dạy tôi vẽ. Những bức tranh về người chiến sĩ hay nơi ông đã đóng quân được ông tỉ mỉ dành hàng giờ liền để khắc họa lên, những bức tranh ấy chứa đựng bao hoài niệm của ông và đi kèm mỗi bức tranh ông đều kể cho tôi nghe những câu chuyện gắn liền với nó. Giờ đây, khi ông đã đi mất thì vẫn còn tôi ở lại, tôi ở lại để vẽ, vẽ cho cuộc đời tôi. Và vẽ thay cho cả phần của ông nữa.
_________
*Mùa thu Tokyo ngày 02/07/1991*
Mùa thu Tokyo phảng phất một làn gió nhẹ nhàng, đôi phần mang cái lạnh của mùa đông cũng là đôi phần của sự rạo rực bởi mùa hè còn đọng lại, mùa thu không có những cánh hoa anh đào nở rộ khắp hai bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-5-mua-ha-anh-va-em/3594399/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.