Người ta vẫn thường hay ví von: Những khoảnh khắc càng hạnh phúc thì sẽ càng tan biến thật mau và điều ấy chẳng hề ngoại lệ với bất kỳ ai
________
*1 tuần sau đó*
Sáng sớm
“Chắc ăn xong bữa sáng con sẽ chuẩn bị đồ để trở về Tokyo ạ ” - Hiroshi cất giọng
“Hay con mang theo ít rau củ ở nhà theo nhé ” - Mẹ cậu ngước mặt lên nhìn cậu
“Dạ chắc thôi ạ ” - Cậu mỉm cười đáp lại
Sau bữa sáng
Như kế hoạch đã định Hiroshi cặm cụi soạn đồ, trái với lần từ Tokyo trở về nhà, khi ấy cậu gấp gáp mà bỏ hết đồ đạc vào balo rồi nhanh chân để quay về ngôi làng nhỏ ấy, thì cái lần rời đi này, đồ đạc như muốn níu đôi chân ấy lại, như thể nó còn rất luyến lưu những kỷ niệm ở nơi đây.
“Đồ đạc xong chưa con” - Mẹ cậu gõ cửa phòng, cất giọng hỏi
“Dạ sắp xong rồi ạ, con ra ngay” - Cậu gấp gáp nhét những đồ còn lại vào ba lô
Hiroshi bước ra khỏi cửa phòng
Cậu ngạc nhiên vì không biết từ khi nào cả ba mẹ lẫn bà đã đợi cậu ở ngoài cửa
Những bước đi chậm rãi của bà tiến lại gần cậu: “Hiroshi của bà lên ấy đừng ăn mì nữa nhé, hãy mua gì thật ngon vào mà ăn”
Nói xong bà Hiroshi đưa tay xuống chiếc khăn được gấp gọn, bên trong là những tờ tiền được bà gấp lại ngay ngắn: “Đây, bà cho tiền ăn nhé, cứ giữ lấy mà sài”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-5-mua-ha-anh-va-em/3594397/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.