Thật may mắn cho những ai trên đời vẫn còn có ông bà, họ là người duy nhất có thể ngăn cản bạn khỏi những trận đòn roi từ ba mẹ, là người sẽ lén lút hỏi bạn còn tiền xài không rồi dúi vào tay bạn vài tờ tiền lẻ. Họ vốn không phải nhà tiên tri nhưng lại biết lúc nào bạn sẽ đói. Họ không chỉ đơn giản là ông bà, họ đôi khi còn là người thầy, người bạn và quan trọng hơn hết họ còn là người cất giữ trọn vẹn tuổi thơ hạnh phúc của bao đứa trẻ
*9 giờ tối*
….Khi đèn đã chiếu rọi khắp mặt đường, lúc này Hiroshi mới mò mẫm những bước chân mệt mỏi mà về tới nhà. Thấy cậu, cả nhà vội hốt hoảng mà chạy ào ra.
“Sao giờ này con mới về vậy” - Mẹ cậu lo lắng hỏi
“Có lẽ con hơi sốt ạ, trên đường về nhà con có hơi mệt nên vào trạm y tế đầu huyện nghỉ chân tí ấy mà” - Hiroshi tỏ ra bình thường, xua đi bầu không khi lo lắng của cả nhà.
Hiroshi liếc nhẹ mắt qua nhìn di ảnh của ông:
“Tiếc thật, đến cuối con vẫn không thể gặp gỡ được ông, chắc ông giận con lắm” - Giọng nói cậu nghẹn lại đôi phần
*Sau khi thay đồ và tắm rửa*
Hiroshi thay một bộ vest đen, bước vội ra sân nhà cùng ba tiếp những vị khách đến viếng ông
“Con chào các bác ạ” Hiroshi cúi gập người, lễ phép chào hỏi
“Hiroshi nhà ta nay nhìn chững chạc hơn rồi nhỉ” Các bác ngước mắt lên nhìn cậu
“Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-5-mua-ha-anh-va-em/3594395/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.