Đêm nay, bóng đen thâm trầm. Đám mây như một nét mực quét qua chân trời, bỗng nhiên một tiếng cá nhảy, phá tan sự yên lặng, nhưng một khắc sau lại rơi vào trong nước, trở về sự im lìm. Lúc này phủ tướng quân lại vô cùng náo nhiệt, Dương Đĩnh Dương đại tướng quân đánh hạ liên tiếp bảy tòa thành trì của Đột Quyết, lập được đại công, hoàng thượng phong thưởng cho y rất nhiều. Đêm nay còn đặc biệt mở tiệc chiêu đãi quần thần trong phủ tướng quân, nói là đón gió tẩy trần cho Dương tướng quân. Nhiều đại thần trong triều cùng phe với Lý Diệc Cốc, đương nhiên là không thân với Dương Đĩnh, Dương Đĩnh là con trai của thủ lĩnh phản quân Dương Triêm, năm đó bức vua thoái vị ở Cửu Tiêu Điện, Dương Triêm thua, tự vẫn ngay tại trận. Lúc đó Dương Đĩnh còn là thị vệ của Yến Tuần, theo lý Dương Đĩnh hẳn là bị áp giải vào thiên lao, đợi ngày xử trảm. Thế nhưng hoàng đế Yến Tuần lại giữ lại cho y một mạng, còn để y vào quân đội, ra trận giết địch. Dương Đĩnh liền tạo dựng sự nghiệp, lần lượt nhận được phong thưởng, làm đến đại tướng quân. Cử hành yến tiệc cho loạn thần tặc tử, quả là không hợp lễ pháp tổ tông, Nhưng Yến Tuần ra lệnh, đại thần lại không thể không nghe, trên bàn rượu mặt mày rạng rỡ nâng chén cộng ẩm với Dương Đĩnh, trong lòng lại không biết có bao nhiêu khó chịu. “Dương tướng quân anh dũng thần võ, thực sự là tướng tinh hạ phàm!” “Dương tướng quân là công thần của Đại Khánh ta!” “Dương tướng quân…” “Dương tướng quân…” Dương Đĩnh không thích những lời a dua nịnh hót này, nhưng nể mặt mũi hoàng thượng, chỉ đành đáp lại từng chén. Y dùng khóe mắt liếc trộm vị ngồi đế vị, Yến Tuần đang một tay chống đầu, vẻ mặt tươi cười nhìn y. Dường như chú ý thấy ánh mắt y, ý cười ở khóe miệng hắn càng sâu, đôi mắt lóng lánh ánh nước. Tim y chợt loạn nhịp, cuống quýt thu hồi ánh mắt của mình. Thấy Dương Đĩnh như vậy, trong lòng Yến Tuần âm ỷ không vui, trẫm đáng sợ đến vậy sao? Bưng ly rượu lên, hắn đột nhiên nói: “Hôm nay là yến tiệc đón tiếp Dương tướng quân, trẫm có lời muốn nói.” Mọi người yên lặng lại, liền thấy Yến Tuần đi xuống khỏi chỗ ngồi, đến trước mặt Dương Đĩnh: “Dương ái khanh, chén này trẫm mời ngươi.” Dương Đĩnh lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng vẫn đồng ý: “Đa tạ bệ hạ.” Đang lúc y muốn nhận lấy chén rượu, giọng nói của Lý thừa tướng lại vang lên. Lão nói bệ hạ tuyệt đối không được, ngài là hoàng thượng, làm sao có thể mời một hạ thần chứ? “Làm sao không được?” Mắng Lý Diệc Cốc, Yến Tuần nói Dương tướng quân là công thần của Đại Khánh ta, trẫm mời y, là để bày tỏ lòng khen ngợi, có gì mà không thể?” Hay là, Lý ái khanh cảm thấy, trận chiến với Đông Man Tử không nên đánh?!! “Việc này… Lão thần không có ý đó.” “Trẫm thấy Lý ái khanh cũng mệt rồi, không bằng về nghỉ sớm một chút.” Hắn không hề khách khí: “Để những người trẻ tuổi nâng cốc nói chuyện vui vẻ đi.” Lý Diệc Cốc khó chịu trong lòng, nhưng cũng chỉ đầnh cúi người đồng ý, nói: “Lão thần tuân lệnh.” Yến Tuần giãn đầu mày, đang định xoay người nói chuyện với Dương Đĩnh, ly rượu trên tay lại bị Dương Đĩnh giằng lấy, y ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, mặt không biểu cảm nói: “Đa tạ bệ hạ ban thưởng rượu.” Chẳng biết tại sao, Yến Tuần luôn cảm thấy những lời này nghe vào cấn lòng đến hoảng. Sau tiệc tối, mặc dù không có lão Lý Diệc Cốc đáng ghét, nhưng Dương Đĩnh cũng không vui vẻ. Y nhận từng ly từng ly uống rượu, không nói gì, cũng không cười. Người khác hư tình giả ý bên tai y, y cũng không muốn nghe. Mãi đến lúc sau, y cảm thấy mọi thứ trước mắt lờ mờ không rõ, mới phát hiện, mình say rồi. Được thôi, nếu có thể cứ thế say bất tỉnh, cũng là chuyện tốt. Nhưng túy sinh mộng tử nào có đơn giản như vậy? Lúc tỉnh lại, đã ở trong phòng ngủ của mình. Hạ nhân hầu hạ trong phòng không thấy đâu, chỉ có Yến Tuần ngồi bên giường, lau trán cho y. Thấy y tỉnh lại, Yến Tuần cười hỏi: “Khanh cảm thấy thoải mái hơn chưa?” Thình lình bật dậy, Dương Đĩnh đứng lên hành lễ: “Thần tội đáng muôn chết!” “Ngươi đang nói linh tinh gì vậy?” Hắn đỡ lấy vai Dương Đĩnh: “Ngươi vừa lập được chiến công, trẫm thưởng cho ngươi còn không kịp, sao lại nói đáng chết chứ?” “Thần trong tiệc rượu không biết tiết chế, còn phiền bệ hạ đến trông nom tội thần, đã kinh động thánh giá, là lỗi của thần.” “Là trẫm muốn ở lại chăm sóc ngươi, ngươi sai chỗ nào?” Hay là, ngươi cho rằng trẫm sai? “Thần… thần không có ý đó.” “Dực Diêu.” Yến Tuần khẽ gọi: “Ngươi quả nhiên lạnh nhạt với trẫm.” Trẫm vốn muốn mượn bữa tiệc này để khiến ngươi vui vẻ, nhưng quên mất rằng ngươi không thích náo nhiệt, khiến ngươi thêm phiền não. Trẫm từng nói, muốn mang những gì tốt nhất đến cho ngươi, nhưng lại nuốt lời. “Dực Diêu, trách trẫm sao?” Tiếng ngọc lọt vào tai, mỗi tiếng “Dực Diêu” lại khiến tâm trạng Dương Đĩnh khó yên. Lúc trước y cứu Yến Tuần rơi xuống vách núi, cõng hắn trở về nhà tranh trên núi, sau đó hai người sớm chiều ở chung, nảy sinh tình cảm. “Ta là Dương Đĩnh, tự là Dực Diêu.” “Dực Diêu? Là Dực Diêu trong dực diêu diêu kỳ tả hữu sao?” “Ừm.” Yến Tuần cười, kéo tay Dương Đĩnh, nói Dực Diêu, ngươi nhất định sẽ giương cánh bay cao, bay xa vạn dặm. Đáng tiếc hôm nay không còn là năm đó, ta cũng không bay được nữa. “Thần chưa từng trách bệ hạ.” “Thật sao?” Yến Tuần còn muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc không mở miệng. Dương Đĩnh thấy hắn tịch mịch như vậy, không khỏi sinh lòng áy náy, y vươn tay, xoa chân mày Yến Tuần. Cảm thấy mi tâm hơi ấm áp, Yến Tuần nghiêng đầu đi. “Bệ hạ gần đây luôn nhíu mày.” Dương Đĩnh cười nói: “Bệ hạ có chuyện gì không vui sao?” Nếu bệ hạ lo lắng về việc phòng thủ biên cương, hai ngày nữa thần sẽ đi tuần tra. “Trẫm lo lắng cho ngươi.” Nắm lấy tay đối phương, Yến Tuần nắm chặt đầu ngón tay của Dương Đĩnh trong lòng bàn tay. Khác với bản thân thể hàn trời sinh, tay của Dương Đĩnh luôn ấm áp, giống như con người y, tựa ánh trăng sáng, lặng lẽ rọi vào lòng Yến Tuần, không hề khoa trương, nhưng vừa nhìn thấy liền không thể quên. Hắn thừa nhận, lúc trước giữ Dương Đĩnh ở lại bên người mình là có tư tâm, hắn cần một người giúp đỡ đắc lực tới kiềm chế thế lực cũ của tiên đế, mà Dương Đĩnh dũng mãnh thiện chiến, tính tình khẳng khái, cực kỳ thích hợp. Lúc đầu hắn không thể hoàn toàn tín nhiệm Dương Đĩnh, từ nhỏ sinh ra trong nhà đế vương, hắn đương nhiên có tính đa nghi, huống hồ lúc đầu rõ ràng Dương Đĩnh còn không muốn ở lại, hiện giờ lại quyết một lòng bán mạng cho hắn, làm sao có thể là thật lòng? Thế nhưng thời gian dần dần trôi đi, lòng người cũng sẽ thay đổi. Mãi đến khi hoàng đệ Yến Vân hắn tín nhiệm nhất chết trong một trận hỏa hoạn, hắn mới biết hắn đã sớm là cô gia quả nhân. Ngày ấy hắn đứng trước hồ sen rất lâu, một trận gió rét thổi tới, hắn co người lại. Trên vai chợt trĩu xuống, truyền đến cảm giác ấm áp, Dương Đĩnh khoác một chiếc áo lông lên người Yến Tuần, sau đó lùi về sau vài bước, cúi đầu xuống, trầm mặc không nói. Yến Tuần sửng sốt một chút, quay đầu lại, quấn chặt áo lông lại. “Đây là nơi lúc trước trẫm và Vân đệ thường hay chơi đùa.” Hắn đột nhiên mở miệng: “Vân đệ luôn quấn lấy trẫm bắt vớt cá vàng trong hồ cho đệ ấy, trẫm cưng chiều, liền xuống hồ. Nhưng khi đó trẫm cũng là một đứa trẻ, vốn không biết bơi, thiếu chút nữa mất cả mạng. Vân đệ sợ hãi gào khóc, nói sau này nhất định sẽ bảo vệ hoàng huynh, không để trẫm mảy may thương tổn. Từ đó về sau, Vân đệ liền bắt đầu chịu khó học hành, giúp đỡ trẫm và triều thần chu toàn, giúp trẫm diệt trừ trở ngại, giúp trẫm leo lên ngôi vị hoàng đế. Trẫm nghĩ, có lẽ trên đời này, người duy nhất thật lòng với trẫm chính là Vân đệ.” Thế nhưng, trẫm đăng cơ chưa đến năm năm, liền nhận được tin tức Tề Vương Ý Vân có ý đồ mưu phản. Trẫm hạ lệnh giam đệ ấy vào địa lao, nghiêm trị không tha, trẫm hỏi vì sao đệ ấy muốn mưu phản, đệ ấy lại nói bệ hạ đã không tin thần, thần cũng không có gì để giải thích. Trẫm rất giận, giận đệ ấy bất trung với trẫm, càng giận đệ ấy không giải thích gì, đó là khinh thường trẫm… “Trẫm chưa bao giờ muốn đệ ấy chết.” Giọng nói của hắn mang theo bi thương, lại thêm phần hối hận: “Vì sao đệ ấy thà chết, cũng không muốn giải thích với trẫm chứ…” “Bệ hạ…” Đi theo Yến Tuần thời gian dài như vậy, Dương Đĩnh chưa bao giờ thấy hắn than thở như thế. Yến Tuần là đế vương, từ trước đến nay sấm rền gió cuốn, người bên cạnh nhìn vào thậm chí còn nói hắn có phần tàn bạo. Thế nhưng y biết, hắn cũng chỉ là một người bình thường. Giống như quãng thời gian họ mới quen biết, hắn đơn thuần như một đứa trẻ, hỉ nộ ai nhạc đều hiện trên mặt. “Thần sẽ vĩnh viễn trung thành với bệ hạ.” Y muốn cam kết một lời với người trước mắt: “Thần sẽ bảo vệ bệ hạ, bảo vệ giang sơn Đại Khánh.” “Dực Diêu…” Yến Tuần hơi giật mình, đổi là bình thường, người khác nói vậy, hắn chỉ cho là lời a dua nịnh hót. Nhưng vẻ mặt Dương Đĩnh kiên định thế kia, ánh mắt y trong suốt thấy đáy, không mang theo chút vẩn đục nào. Trong nháy mắt đó, Yến Tuần cảm thấy lồng ngực mình tràn ngập một thứ tình cảm, hắn thậm chí muốn ôm lấy người trước mặt mà khóc lớn. Từ đó về sau hắn không kiềm được quan tâm đến Dương Đĩnh, để ý đến y, muốn mang những gì tốt nhất đến cho y, ngay cả mọi người muốn hắn giết Dương Đĩnh để diệt trừ hậu hoạn, hắn vẫn giữ y lại. Hắn đã mất đi Vân đệ, không muốn mất thêm Dực Diêu nữa. Nhưng sau vụ việc bức vua thoái vị ở Cửu Tiêu Điện, Dương Đĩnh tỏ ra cung kính với hắn, hắn còn cảm giác được sự chống cự của y. Dực Diêu… rốt cuộc ngươi đang tránh né điều gì? “Thần không dám.” “Dực Diêu.” Yến tuần cười khổ nói: “Có phải trẫm đối với ngươi chưa đủ tốt?” “Bệ hạ, ta…” Lời còn chưa dứt, Dương Đĩnh đã cảm thấy mình được bọc bởi một cái ôm dịu dàng: “Bệ hạ…” “Suỵt, đừng nói gì.” Yến Tuần khẽ nói bên tai y: “Để trẫm ôm một lát.” Nghe thấy Yến Tuần nói vậy, Dương Đĩnh im lặng. Y nghe thấy Yến Tuần thở thật dài một tiếng, trong lòng dao động, liền ôm lại Yến Tuần, khẽ vỗ nhẹ lên lưng hắn, y cảm thấy đối phương hơi ngẩn ra, nhưng lập tức buông lỏng ra. Mãi đến khi tay của Yến Tuần từ vạt áo đưa vào, vuốt ve qua lại sau lưng y, y liền ngừng động tác, nhắm mắt lại, mặc cho đối phương đỡ mình nằm xuống, hôn lên đôi môi. Y nghĩ, có lẽ đây chính là sự ăn ý giữa bọn họ, không cần nói gì nhiều, cũng không cần làm gì nhiều, một ánh mắt, một tiếng thở dài, là họ có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì. Những người lưỡng tình tương duyệt đều theo đuổi thần giao cách cảm, y và Yến Tuần đã là như thế rồi. Đột nhiên môi nhói đau, y mở mắt ra, sắc mặt Yến Tuần hơi tức giận. “Dực Diêu, ngươi không tập trung.” Hơi thở giữa răng môi Yến Tuần phả vào da Dương Đĩnh, thân thể y cứng đờ, cảm giác cả người tê dại. Yến Tuần chuyển sang bên tai y, khẽ cắn vành tai. “Đừng nhắm mắt, nhìn trẫm.” Ngữ điệu buông thả, khiến trong lòng Dương Đĩnh nháy mắt mềm xuống. Y mở mắt ra, Yến Tuần đang nhìn mình, trong đôi mắt tràn đầy yêu thương và dịu dàng, nhưng vì động tình mà hơi ửng đỏ. “Dực Diêu…” Hắn cười nói với y: “Trẫm thích ngươi.” Mấy chữ này, giống như một luồng nhiệt, khiến cả người Dương Đĩnh nóng lên. Y không kìm được vuốt ve gò má Yến Tuần, hôn lên khóe môi hắn, nhẹ nhàng mút lấy vành môi. Nhưng Yến Tuần lại cạy răng y ra, móc lấy đầu lưỡi, cùng nhau quấn quýt. Dương Đĩnh hơi buồn cười, người này, sao vẫn luôn bá đạo như thế chứ… Y còn nhớ những ngày tháng ở núi Côn Lôn, khi đó y không biết thân phận của Yến Tuần, giữa họ không phân chia quân thần. Yến Tuần bị thương, không thể ra ngoài, y sợ hắn buồn chán, mỗi ngày liền kể cho hắn nghe về chuyện thú vị mới mẻ trong núi. Nhưng chuyện ở sơn dã, đếm tới đếm lui cũng chỉ có vài mẩu, dần dần, Yến Tuần không nhịn được, ngang ngược nói: “Nơi rừng hoang núi thẳm này có gì mà vui.” Đợi chân ta khỏi, ngươi theo ta về Ninh An! Y khi đó, nghe xong lời đó không tức giận, ngược lại còn có chút vui vẻ, từ lúc lên Côn Lôn học nghệ, y chỉ sống có một mình, tuy rằng tự do tự tại, nhưng dẫu sao cũng cô độc lẻ loi. Y nghĩ, theo A Tuần xuống núi cũng rất tốt. Nếu ngươi là thư hương môn đệ, ta sẽ ở bên cạnh ngươi là một thư đồng; nếu ngươi là thương gia tài khách, ta sẽ ở cạnh ngươi làm một tiên sinh sổ sách. Thế nhưng y không thể ngờ nổi, A Tuần lại là thiên tử Đại Khánh. Phụ thân từng nói cho y biết, Yến Tuần từng giết trung lương Dương gia, hôm nay người Dương gia họ làm quan trong triều, chỉ là để giấu tài, một ngày kia sẽ tự tay giết tên bạo quân ấy. Có lẽ đây là ý trời, để y cứu Yến Tuần, y đã được định trước là phải dây dưa không dứt với người kia. Thế nhưng y không hề muốn hại Yến Tuần, cũng không muốn làm một đứa con bất hiếu. Vì vậy y liền rời đi, lại bị Yến Tuần tìm được. “Dực Diêu.” Người kia luôn gọi tên y dịu dàng như thế: “Đừng đi.” Ở lại bên cạnh trẫm, trẫm cần ngươi. “… Thần tuân chỉ.” Chỉ một câu thỉnh cầu ấy, một chữ “cần”, y liền không đành lòng. Gần vua như gần hổ, quân vương bản thất đa nghi. Y cẩn thận dè dặt, nỗ lực làm việc, y sợ Yến Tuần không tín nhiệm. Nhưng mọi chuyện không thể dự đoán, Dương Triêm vừa tạo phản, y cũng bị chụp cái mũ nghịch tặc. Y đã chuẩn bị sẵn cho cái chết, Yến Tuần lại giữ y lại, còn cho y tòng quân nhập ngũ, chinh chiến sa trường. Ý nghĩ của đế vương không thể phỏng đoán xằng bậy, y liền tận chức tận trách, vì Yến Tuần mà mở mang cương thổ. Cho đến một hôm trở lại chốn cũ, hai người họ tới suối nước nóng phía sau núi Côn Lôn. Dương Đĩnh lớn lên ở Côn Lôn, thấy cảnh vật quen thuộc, trong lòng không khỏi vui mừng, được Yến Tuần cho phép, liền cởi y phục, nhảy xuống nước. Quả nhiên vẫn là trong núi tự tại. Nếu như… nếu như không xảy ra chuyện đó. Hắn không biết Yến Tuần xuống nước lúc nào, lúc nào thì đến sau lưng y, đợi y lấy lại tinh thần, đã cùng đối phương răng môi quấn quýt. Từ đó về sau không còn đường cứu vãn, y và Yến Tuần có một mối quan hệ khó có thể mở miệng. Không phải y chưa từng nghĩ đến chuyện chạy trốn, nhưng chạy trốn thì có ích lợi gì? Người kia rồi cũng tìm được y, chỉ cần vừa thấy mặt hắn, nghe thấy giọng hắn, bản thân liền không nỡ. Rất nhiều người nói Dương tướng quân sát phạt quyết đoán không biết do dự, là một nam nhi nhiệt huyết, cũng có rất nhiều người nói Dương Đĩnh bán mạng cho kẻ thù giết cha, là một tiểu nhân tham sống sợ chết. Nhưng không biết, y chỉ là giao hết tình cảm của mình cho người trước mắt. Càng như vậy, lại càng sợ, y sợ người khác biết việc này sẽ phá hủy thanh danh một đời Yến Tuần, lại sợ bản thân xa lánh, Yến Tuần sẽ không tin mình nữa. Tình yêu, giống như thuốc phiện, chuyện gió mây, cũng chỉ là uống rượu độc giải khát. Triền miên ve vuốt, vành tai chạm tóc mai, dù là bị đối phương điên cuồng xâm chiếm, y cũng vui vẻ chịu đựng. “Dực Diêu.” Yến Tuần gọi tên Dương Đĩnh, đưa tay vén lọn tóc của y, chỉ có những thời điểm thế này hắn mới cảm thấy Dực Diêu của hắn thuộc về mình: “Gọi trẫm là A Tuần.” Gọi trẫm là A Tuần được không? “… A Tuần.” “Dực Diêu, trẫm thích ngươi.” Mấy chữ này tựa hồ khắc vào tim Dương Đĩnh, khiến khóe mắt y ngấn lệ. Y ôm lại Yến Tuần, dùng mọi thứ của bản thân dung nạp hắn, tiếp nhận hắn. Y nghĩ, coi như vì câu nói ấy, cuộc đời này của y, đều sẽ không rời bỏ người này. Chỉ cần có những lời nói đó, dù phải chết vì hắn, cũng không nề hà. Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.* (*Xuất phát từ Kinh Thi, đại ý bất kể sinh tử hợp tan chúng ta đều ở bên nhau, đó chính là ước định chúng ta đã nói lúc trước.) Phía chân trời dần trắng, áng mây tụ tập cuối trời như nhuộm máu, ánh lên màu đỏ nhàn nhạt. Dương Đĩnh khẽ đứng dậy, lại bị Yến Tuần kéo trở về. Đối phương không nói gì, chỉ nhắm mắt tựa vào cần cổ y. …Ngươi cũng có mặt trẻ con nhỉ… Bất đắc dĩ thở dài, Dương Đĩnh vén tóc mai của Yến Tuần ra sau tai. Y nhìn gương mặt ngủ yên của Yến Tuần, trong lòng âm thầm lập thệ. A Tuần, bất kể ngươi có tin ta hay không, bất kể mai này chúng ta sẽ đi tới đâu, ta đều sẽ canh giữ bên cạnh ngươi. Nếu phía trước tràn ngập gian nan hiểm trở, ta sẽ một mình gánh chịu. Cuộc đời này chỉ có lòng thành, để báo quân ân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]