“Cửu Cung Mê Hồn Châm”.
Nhị Ngưu nhẹ nhàng nói một câu, như thể đang hồi tưởng lại hàm ý của năm chữ này vậy. Đột nhiên, mắt anh ta sáng rực: “Cửu Cung Mê Hồn Châm được lắm!”.
Là người truyền chân khí, lần châm cứu này của Hoàng Hách đối với Nhị Ngưu mà nói, chẳng khác gì đang cầm tay chỉ dạy cách châm cứu. Tuy mỗi cây kim Hoàng Hách cắm xuống đều nhìn có vẻ không có trật tự, nhưng trong đó lại bao hàm một loại đạo lý tuyệt diệu.
Nhị Ngưu không hề hiểu về Cửu Cung Bát Quái, nhưng anh ta đã cảm nhận được rõ mồn một, mục đích châm cứu của Hoàng Hách là đang tạo nên một mê cung lớn, một mê cung được tạo thành từ chân khí.
Cổ trùng trong cơ thể người thanh niên e rằng không thể ngờ cái chỗ trống mà nó khó khăn mới tìm thấy được, thực ra chỉ là do Hoàng Hách cố tình để lộ ra, mục đích để dụ dỗ nó vào con đường đã lên kế hoạch sẵn.
Và lúc này, kim bạc của Hoàng Hách đã phủ lên đến mặt của người thanh niên trúng độc.
Đột nhiên Hoàng Hách thốt nhẹ một tiếng: “Chuẩn bị đi, sắp ra rồi!”.
Tâm thần Nhị Ngưu động một cái, tập trung ý niệm, truyền mạnh chân khí vào trong cơ thể Hoàng Hách. Truyền chân khí trong thời gian dài, Nhị Ngưu cũng đã có hơi mệt mỏi, nhưng lúc này anh ta vẫn dốc hết sức mình.
Kim bạc lóe sáng, Hoàng Hách cắm một cây kim bạc lên đầu mũi của người thanh niên, sau đó, Hoàng Hách liền dừng lại. Hai mắt của anh nhìn chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-xuat-chung/1716453/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.