“Anh mới không mặc quần áo ấy, cả nhà anh đều không mặc quần áo!”, cơn tức giận của Tô Lệ lập tức nổi lên: “Anh nói xem, rốt cuộc đã gây ra chuyện gì để nửa đêm nửa hôm tôi phải đến đồn cảnh sát đón anh về hả!”.
Mặt Hoàng Hách biến sắc, ánh mắt anh thoáng hiện lên vẻ dữ tợn: “Lần này cảm ơn cô nhé”.
Chuyện kỳ lạ xảy ra, Hoàng Hách chuyển sự chú ý đi hướng khác, Tô Lệ trong mắt anh lại đang mặc quần áo như bình thường.
Thấy biểu cảm của Hoàng Hách có hơi hung dữ, nụ cười của Tô Lệ trở nên kỳ lạ. Trong ấn tượng của cô, Hoàng Hách là một người đàn ông cởi mở năng động, vô cùng tốt bụng.
“Bọn họ ngược đãi anh à?”, Tô Lệ hạ giọng hỏi: “Lúc nhìn thấy anh tối qua, anh trông thê thảm lắm…”.
“Món nợ này, sớm muộn mình sẽ đòi lại hết!” Hoàng Hách lạnh lùng tự nói với bản thân.
“Này, Hoàng Hách, bộ dạng bây giờ của anh trông đáng sợ quá đấy”, Tô Lệ nhìn ánh mắt của Hoàng Hách cảm thấy vô cùng lo lắng, điều gì đã khiến cho người đàn ông cởi mở năng động lại có sự thay đổi lớn như vậy?
“Hờ hờ, không nhắc đến nữa”, sự u ám trên khuôn mặt Hoàng Hách đột nhiên tan biến, đổi lại là một biểu cảm kỳ dị: “Tôi bảo này người đẹp Tô, cô có thể để tôi mặc quần áo đã được không, lẽ nào cô muốn nhìn tôi thay quần áo à?”.
Nhắc đến quần áo, Tô Lệ mới phát hiện ra phần trên của Hoàng Hách đang không mặc gì, cô lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-xuat-chung/165333/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.