Bởi vì lần này gấp gáp, quận chúa Minh Châu còn không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy.
Vì thế nên đồ cưới còn chưa được chuẩn bị đầy đủ.
Kinh thành đất rộng của nhiều, nàng ta đang định vào trong cửa hàng trang sức ở nơi này để đi dạo, chọn lựa vài món đồ tinh xảo.
Lúc nàng ta dẫn theo nha hoàn lên chợ, đột nhiên thấy được bảng hiệu của “Lan Tâm”.
Lan Tâm?
Đây không phải là cửa hàng châu báu mà tên Triệu Minh kia mở ra à!
Tuy rằng Triệu Minh không có ở đây không thể làm cho hắn nhục nhã.
Thế nhưng vào trong tiệm của hắn trêu ghẹo một chút cũng là một cách hả giận tốt.
Vì thế nên quận chúa Minh Châu bèn đi tới “Lan Tâm”, hất cằm nhìn xung quanh một lượt.
Trong cửa hàng, Triệu An Linh đang kể khổ với nhóc mập.
“Hoàng thượng kia dựa vào cái gì mà khi dễ người ta như vậy chứ! Tỷ tỷ của ta vì Thịnh Khang nên mới hi sinh lớn như vậy, hắn lại còn có thể đối xử như vậy với tỷ ấy chứ, đúng thật là hôn quân!”
Nhóc mập sợ tới thịt hai bên má cũng run lên: “Nhị tiểu thư, lời này ngài đừng nói ở đây chứ. Chỗ này người đến người đi nếu mà bị người ta nghe được vậy thì không hay rồi.”
Mắt thấy có khách mới vào, nhóc mập nhanh chóng chạy đến đón tiếp: “Vị cô nương này muốn mua gì ạ?”
Quận chúa Minh Châu liếc mắt xem thường nhìn nhóc: “Có nguyên bộ phúc mãn trâm điền không?”
Nhóc mập đã bán đồ trang sức lâu vậy rồi, vừa nghe đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139677/chuong-1875.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.