Chỉ mong tật chân Mộ Dung Bắc Hải có thể chữa trị tận gốc, loại bỏ hoàn toàn mới được.
Ý chỉ của Chiêu Vũ Đế đan xen truyền lệnh xuống liên tục không ngừng, đều đang giục Mộ Dung Bắc Uyên trở về.
Cuối cùng Mộ Dung Bắc Uyên không chịu nổi áp lực, chuẩn bị thu quân về triều.
Lần này trở về, đương nhiên không thể thiếu luận công ban thưởng.
Mấy vị phiên vương đều lập công lớn, vì vậy triều đình cũng hạ chỉ cho phép nhóm phiên vương cùng nhau vào kinh nhận ban thưởng.
Tất nhiên Hạ Chiêu Vương hiểu rõ suy nghĩ của nữ nhi, mọi người đều nhìn ra quận chúa Minh Châu có ý với vị Thần Vương này.
Dù Mộ Dung Bắc Uyên không thích nàng ta nhưng nghĩ nàng ta ở thành Vô Tuyết không phải không có cố gắng, nên cũng lười so đo với nàng ta, mặc kệ nàng ta cùng vào kinh thành với Hạ Chiêu Vương.
Có lẽ là thời gian dẹp loạn đến khi ôn dịch lắng xuống quá dài. Quá trình càng tiêu hao lượng lớn tinh thần và thể lực của bọn họ, dù biết về kinh nên vui vẻ nhưng Triệu Khương Lan vẫn không thoát khỏi tâm trạng nặng nề.
Mộ Dung Bắc Uyên ở cạnh nàng như hình với bóng suốt một đường, thấy nàng không hào hứng, không kiềm chế được mở lời.
“Khương Lan, qua một thời gian nữa ta sẽ thỉnh cầu với phụ hoàng tứ hôn. Ta sẽ không để nàng không danh không phận ở bên cạnh ta, bây giờ hai chúng ta đều lập công lớn, phụ hoàng có thờ ơ thế nào đi nữa cũng phải nhớ đến phần công lao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139639/chuong-1837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.