Hai là, hung thủ gây chuyện là con của một trọng thần, cha của hắn ta vẫn làm quan trong triều. So với Mộ Dung Bắc Quý, đối phương chắc chắn chiếm thế lực. Đắc tội với hắn ta, mất nhiều hơn được.
Tần Nghiên sau khi nghe xong báo cáo, tiếc nuối nói: “Thiếu gia, phu nhân. Hầu như tất cả mọi người đều nói tình hình lúc đó không rõ ràng, cũng có người nói… thiếu gia động tay trước, hơn nữa đối phương đang trong trạng thái say rượu, không tỉnh táo. Vì vậy chuyện này mà định tội đối phương, thực sự có chút khó khăn.”
Mộ Dung Bắc Quý tức đến run người: “Chẳng lẽ mẹ ta bị thương nặng như vậy, hắn ta lại không có chút tổn hại nào? Cho dù chúng ta là dân thường, hắn ta là con nhà quan thì hắn ta có thể tuỳ ý chà đạp, ức hiếp kẻ yếu hay sao? Luật pháp Thịnh Khang trong mắt bọn họ là cái gì chứ, Tần đại nhân, ta muốn báo quan, nhất định phải tìm lại công đạo cho mẹ ta!”
Tần Nghiên lộ ra vẻ mặt khó xử: “Thiếu gia nghĩ kĩ chút đi. Đầu của vị thiếu gia kia bị thương do ngài dùng vò rượu đập trúng là không thể nghi ngờ. Nếu ngài cứ khăng khăng muốn so đo như vậy, đối phương nhất định cắn chết cũng không bỏ. Như vậy rất bất lợi cho ngài. Hắn ta bị thương trước, hoàn toàn có thể nói là phòng bị chính đáng.”
Liên Vãn Tình nghe được mấy lời này liền có chút gấp gáp. “Tần đại nhân, vết thương của ta không sao, không cần phải dây dưa kéo dài như vậy.”
“Mẹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139630/chuong-1828.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.