Ngụy An ôm Mộ Dung Bắc Uyên mặt không còn chút máu lên thuyền. Hắn quay đầu nhìn Triệu Khương Lan, âm thanh khàn khàn: “Huynh hãy tin ta, ta chắc chắn sẽ bình an trở về.” “A!” Triệu Khương Lan ngồi xổm trên mặt đất, bao nhiêu kìm nén cuối cùng cũng như bong bóng nổ tung. Nàng đau đớn gào khóc. Mộ Dung Bắc Uyên đi rồi. Thắng lợi mà bọn họ từng nghĩ đến, tất cả đều vỡ tung thành từng mảnh. Nàng đã từng trải qua không biết bao nhiêu cuộc ly biệt, nhưng chưa bao giờ nàng dám nghĩ bọn họ lại ly biệt theo một cách tàn nhẫn đến như vậy. Rõ ràng Mộ Dung Bắc Uyên ở ngay trước mắt, mà nàng chỉ có thể bất lực nhìn bọn họ mang hắn đi. Triệu Khương Lan đã rất hy vọng, bọn họ có thể cùng nhau trải qua những năm tháng của tuổi trẻ, để rồi khi về già có thể dựa vào vai nhau mà chết đi. Có lẽ chút máu này là khi Mộ Dung Bắc Uyên dùng sức ném về nàng đã vô tình lưu lại. Hai mắt nàng ướt lệ nhìn bình phù trong tay: “Quay về doanh trại thôi!” Đây không phải là lúc nàng có thể gục ngã. Nàng phải thay Mộ Dung Bắc Uyên làm tiếp những việc còn đang dang dở. Sau khi trở về doanh trại, Triệu Khương Lan cầm binh phù giơ lên. Nàng bình tĩnh nhìn về phía mọi người: “Hiện tại Ngụy An đã bỏ trốn, bình phù lại đang nằm trong tay ta, các người không còn đường nào khác để đi nữa rồi. Ngay cả Liên Tư Thành cũng vì lợi ích của bản thân mà chống
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]