“Vậy thì chúng ta đừng quan tâm nàng ta nữa, nàng ta chẳng qua chỉ là một quận chúa, có gì hay ho đâu. Thân phận của nàng ta làm sao có thể so sánh với người?”
Triệu Khương Lan thở dài một cái: “Nhưng tình hình bây giờ, vấn đề không phải là giữa ta và nàng ta ai có thân phận cao hơn.
Mà là thân phận của quận chúa Minh Châu này rất đặc biệt, có liên quan đến rất nhiều binh lính trong doanh trại, càng liên quan đến tình hình chiến đấu sau này. Nếu như các binh lính mặc kệ không đánh nữa hoặc là làm lay động lòng quân, không hẳn có thể sẽ đợi được La Tước dẫn quân đến cứu viện.”
“Vậy không phải người thực sự sẽ đi cứu quận chúa đó chứ. Nếu như có điện hạ ở đây thì tốt rồi, điện hạ nhất định sẽ không để người đi mạo hiểm, và nhất định sẽ trấn áp những kẻ đang gây rối bên ngoài.”
Triệu Khương Lan đang chần chừ, thì bên ngoài lại có người đánh nhau rồi.
Một người phó tướng lau nước mắt đến hỏi Triệu Khương Lan: “Triệu công tử, bây giờ có thể làm thế nào đây? Thuộc hạ của Hạ Chiêu vương đã ra tay rồi, lỡ như gây ra nội chiến, chúng ta lấy gì đi đối phó với thủy quân Đông Nam đây?”
Triệu Khương Lan bây giờ cảm thấy áp lực hơn bao giờ hết.
Vẻ mặt nàng nghiêm trọng đứng dậy, đi ra ngoài lớn tiếng nói.
“Được rồi, dừng tay hết cho ta, đừng đánh nữa! Ta sẽ đi đổi quận chúa Minh Châu trở về.”
“Không được!”
Giang Dương nhất mực từ chối: “Sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139472/chuong-1669.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.