Triệu Khương Lan dịu dàng nhìn sang hắn: “Phu thê chúng ta phân công rõ ràng rồi nhé, chàng ở tiền tuyến bày binh bố trận, thiếp ở hậu phương giúp chàng khám và chữa trị cho các người bị thương, trận đánh này chúng ta nhất định có thể đánh thắng!”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn ngược lại nàng, ánh mắt kiến định: “Nhất định sẽ thắng!”
Triệu Khương Lan bận rộn đến tối khuya, chữa trị xong cho những người bị thương nặng, mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Phải nghỉ ngơi một lát, ngày mai còn có rất nhiều người bị thương nhẹ đợi được băng bó nữa.
Trời cũng đã về khuya rồi, lúc mà Triệu Khương Lan giúp một binh lính bị mũi tên bắn vào nội tạng rút đầu mũi tên ra, người đó phun ra một ngụm máu, đều bắn cả lên quần áo của Triệu Khương Lan.
Ở đây không có nước nóng, nàng chỉ đành thay quần áo ra, sau đó dùng nước lạnh tắm rửa một chút. Không để cho cơ thể có mùi máu tanh.
Tuy rằng Giang Nam đã dần dần vào hạ, nhưng ở bên bờ sông, vẫn có chút ẩm ướt.
Sau khi Triệu Khương Lan dùng nước lạnh tắm rửa xong, tay chân đều có chút lạnh cóng.
Nàng đi vào trong lều doanh, Mộ Dung Bắc Uyên liền bỏ cuốn sách quân sự trong tay xuống, tiến lên phía trước.
“Mệt rồi hả? Mau đi ngủ đi.
“Sao chàng vẫn còn chưa ngủ?”
“Ta đang đợi nàng.”
Hai người ôm chặt nhau trên chiếc giường nhỏ mà ngủ, Mộ Dung Bắc Uyên ôm chặt nàng vào lòng, nhằm giúp nàng sưởi ấm tay chân.
“Sao lại lạnh như vậy? Nàng dùng nước lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139458/chuong-1655.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.