Huống hồ bọn họ ở đây thực sự là thiếu đại phu. Dù có Triệu Khương Lan, Giang Dương, và các đại phụ ở nơi này thì vẫn chưa đủ.
Nếu như sau này chiến trường ác liệt, có lúc còn không thể ước chừng được số người bị thương, thì dĩ nhiên càng có nhiều người am hiểu y thuật thì càng tốt.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Mộ Dung Bắc Uyên, quận chúa Minh Châu liền chủ động bày tỏ thái độ.
“Điện hạ, không phải chỉ có nam nhân như người mới muốn bảo vệ quốc gia, tiểu nữ tuy rằng là nữ, nhưng cũng lại có một trái tim nhiệt huyết như vậy, huynh cứ cho ta một cơ hội đi! Ta đảm bảo sẽ chú ý đến an nguy của bản thân, không liên lụy tới huynh đâu.
Nghe thấy nàng ta nói như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên mới gật gật đầu.
“Vậy được thôi, muội tạm thời có thể ở lại đây. Nhưng mà nếu nửa đường mà muội cảm thấy quá cực khổ rồi, thì cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào, bổn vương tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng!”
Nàng ta vô cùng kiên quyết: “Ta tuyệt đối sẽ không rời đi đâu, điện hạ có thể, thì ta cũng có thể!”
“Quận chúa cả đường đi ngựa đến đây, nghĩ chắc cũng đã mệt rồi. Tạm thời vẫn chưa khai chiến, cũng không cần muội phải quá lao lực, để bổn vương cho người dẫn nàng lui xuống nghỉ ngơi nha”
Lúc này quận chúa Minh Châu mới hài lòng đi theo người bên cạnh ra ngoài, Triệu Khương Lan nhìn theo bóng lưng của quận chúa rời đi.
Nàng nhẹ nhàng hỏi: “Lúc trước chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139449/chuong-1646.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.