Với lại nàng cũng không lường trước được lại có nhiều người say thuyền đến thế, bởi vậy mới không có chuẩn bị trước.
Giang Thận chỉ đành an ủi nàng ấy: “Vương phi xin đừng lo lắng, cùng lắm thì thuộc hạ đi thành Mật Đình một chuyến, đến xin Hạ Chiêu vương một chút hoa phất lan.
“Thành Mật Đình? Ngươi nói là địa bàn của Hạ Chiêu vương?”
“Dạ đúng rồi, ở phía Đông Nam của thành Mật Đinh, có một vùng đầm lầy lớn. Chính là như vậy, nơi đó quanh năm đều có sếu trắng tập trung lại, cũng vì thế mà thành Mật Đình còn được gọi là thành Tiên Hạc”
Lúc bọn họ đến đây thực sự cũng từng đi qua thành Mật Đình, chỉ là không nghĩ được chu đáo như vậy.
Lúc đó chỉ một lòng muốn mượn binh của Hạ Chiêu vương, ngược lại lại quên mất, nên sẵn tiện mượn chút hoa Phất Lan luôn.
Nhưng mà vẫn còn may, thành Mật Đình cách nơi này cũng không xa.
Bọn họ định sẽ về nói lại với Mộ Dung Bắc Uyên một tiếng, rồi sẽ liền để Giang Dương lập tức xuất phát.
Nhưng khiến người ta không nghĩ đến là, khi Giang Dương còn chưa kịp đi, thì lại có một đội quân tiên phong đi đến Thanh Châu.
Triệu Khương Lan đang nói chuyện với Mộ Dung Bắc
Uyên, bên ngoài có một phó tướng rất vui vẻ chạy vào bẩm báo.
“Điện hạ, có một tin tức cực kì tốt!”
Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng đứng dậy nói: “Sao, là tin tốt gì?”
“Chúng ta đang ở đây buồn bã vì thuốc trị say thuyền, thì con gái của Hạ Chiêu vương, quận chúa Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139447/chuong-1644.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.