Trời đã sụp tối, bọn họ đi ngang qua một ngôi làng nhỏ ven đường.
Vì lo lắng tá túc ở trong nhà của dân thường thì sẽ bị người khác chú ý đến, nên đã tìm một ngôi miếu đổ nát và ở lại đó một đêm.
Trong miếu có một bức tượng Bồ Tát bằng đồng, xem ra bức tượng này đã lâu lắm rồi, bên ngoài có mấy chỗ còn bị tróc ra từng mảng nữa.
Nhưng Bồ Tát là vị có tấm lòng từ bi độ lượng, chắc chắn Bồ Tát sẽ không chấp nhặt chuyện bọn họ ăn nhờ ở đậu tạm thời tại cái miếu này.
Các thị vệ đều nằm trên đống cỏ khô để nghỉ ngơi.
Triệu Khương Lan không ngủ được nên nàng ra ngoài ngồi ở bậc thềm hóng gió đêm. Mùa xuân ở Giang Nam rất ấm áp, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những bông hoa ngọc lan tím biếc nở rộ trên các tán cây ven đường. Những cánh hoa lơ lửng bay trong gió đều mang theo một mùi thơm ngọt ngào, khiến ai nấy ngửi vào đều thấy khoan khoái dễ chịu.
Mộ Dung Bắc Uyên đã rửa mặt sạch sẽ và khuôn mặt khôi ngô anh tuấn của hắn đã trở lại rồi.
Chỉ là quần áo trên người hắn còn chưa kịp thay nên nhìn có vẻ lạc quẻ và kỳ quặc.
Hắn vươn tay về phía Triệu Khương Lan: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
“Hôm nay ta nhìn thấy chàng như vậy thì chợt nghĩ, kiếp sau chúng ta vẫn làm phu thê của nhau, nếu chàng đầu thai làm nữ nhân cũng không sao, thì khi đó ta bằng lòng làm tướng công của chàng”
Mộ Dung Bắc Uyên khẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139424/chuong-1621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.