Khi cánh cửa đóng lại, Từ Vinh Mộc chậm rãi cười: “Công tử thậm chí không thể coi trọng vân thường thất tuyệt, ta muốn đến xem để mở rộng tầm mắt. Trong tay tại hạ có một đồ vật, nếu ngài dùng sẽ thích ngay, đảm bảo khiến ngài vui vẻ hơn cả thần tiên!”
Mộ Dung Bắc Uyên híp mắt: “Là cái gì vậy?” Giữa lúc đó Từ Vinh Mộc lấy ra một món đồ nhỏ và đẩy nó đến trước mặt Mộ Dung Bắc Uyên.
Sau đó hắn ta cười liếc nhìn Triệu Khương Lan, thì thầm vào tai Mộ Dung Bắc Uyên.
“Công tử hẳn là rất sủng ái thiếp của ngài mới bỏ qua nữ nhân khác, nếu ngài có được thứ này, tại hạ đảm bảo mối quan hệ giữa công tử và vị tiểu phu nhân này càng thêm mặn nồng. Ai dùng người đó biết, đặc biệt là lúc ấy.
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên nhìn vào đồ vật ở trên bàn, bỗng nhiên cười: “Ồ, thật sao?”
“Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ nói dối ngài, vì ta thật lòng muốn kết giao bằng hữu với ngài, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của ngài nếu như không nhận được thứ gì tốt chứ. Nếu ngài không tin ta, ngài có thể thử ngay bây giờ”
Những lời mà Từ Vinh Mộc nói mặc dù là những lời nhẹ nhàng, nhưng giọng nói không nhẹ cũng không nặng, không có ý che giấu Triệu Khương Lan.
Triệu Khương Lan không khỏi siết chặt ngón tay, trong lòng hiểu rõ thứ này là ma quỷ. Nếu như Mộ Dung lập tức thử nó, mới thực sự là nguy hiểm.
Nàng mỉm cười và nằm trên vai Mộ Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139410/chuong-1607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.