Nàng ta bước tới lễ phép hỏi: “Công tử thật là hào phóng. Tiểu nô thay mặt khách tới đây hôm nay cảm ơn công tử”
Triệu Khương Lan lười biếng dựa vào Mộ Dung Bắc Uyên, nhìn đối phương bằng ánh mắt đầy quyến rũ.
“Công tử chúng ta lần đầu tiên đến thành Vô Tuyết chỉ là muốn nhìn thấy sắc đẹp của vân thường thất tuyệt.” Chường quầy xòe tay tính toán, tiêu phí của vị này hoàn toàn đứng đầu chẳng chạy đâu, nàng ta khẽ mỉm cười.
“Không biết công tử muốn gặp ai?”
Hóa ra một lần chỉ có thể nhìn thấy một người, các nàng ta sẽ tạo cảm giác bí ẩn.
Mộ Dung Bắc Uyên hôn Triệu Khương Lan nói: “Khanh Ngọc của ta thích dáng vẻ của ai, ta sẽ gặp người đó”
Triệu Khương Lan che miệng cười: “Thiếp muốn xem ai đó khiêu vũ, hay là để cho cô nương múa tốt nhất lên đây.
Ngay sau đó một mỹ nhân dáng người yểu điệu đi vào.
Chỉ cần nhìn vòng eo thon nhỏ đã cảm thấy có thể nhẹ nhàng ôm trọn.
Nàng ta nhướng mày về phía Mộ Dung Bắc Uyên và múa theo điệu nhạc của nhạc sư.
Một cái nhăn, một cử chỉ đều là phong tình vạn chủng. Triệu Khương Lan thở dài trong lòng, đúng là đốt tiền mới có thể nhìn thấy báu vật nhân gian.
Một người đã thế này rồi, chắc sáu người còn lại sợ rằng đều là ngang tài ngang sức.
Nhưng không ngờ Mộ Dung Bắc Uyên lại ngáp một cái, hơi chán nản xua tay.
“Đi xuống đi, bổn công tử cũng là gắng gượng nhìn, còn không đẹp như Liên Khanh của ta”
Mỹ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139408/chuong-1605.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.