Triệu Khương Lan khẽ mím môi: “Hắn quả thật rất hiểu ta, ta thật sự sẽ không tha thứ cho hắn. Khúc mắt giữa ta và hắn cũng không phải chỉ có mỗi một chuyện này, mà là tích tiểu thành đại”
Hoắc Hoa Quý vẫn như cũ muốn nói giúp cho Lý Mặc: “Nếu như nương nương đồng ý cho bệ hạ thêm một cơ hội, nói không chừng nương nương sẽ phát hiện bệ hạ làm rất tốt. Nếu vậy thì ngài cũng không cần hao tổn tâm huyết rời đi, lại càng không lo lắng sau khi bị phát hiện sẽ gặp phiền phức, chẳng lẽ như vậy không tốt hay sao? Huống chi, sao ngài lại có thể khẳng định tâm ý mà bệ hạ dành cho ngài nhất định thua kém Thần Vương điện hạ kia chứ!
Ánh mắt Triệu Khương Lan bắt đầu trở nên sắc bén: “Hoắc Hoa Quý, nếu như hiện tại ngươi muốn lâm trận lùi bước thì xin mời ngươi rời khỏi hoàng cung, ta sẽ tìm người khác thay vào” Hoắc Hoa Quý ra sức lắc đầu: “Không phải nô tỳ muốn lùi bước, chỉ là nô tỳ không đành lòng nhìn chân tình của bệ hạ không có chỗ phó thác”
“Chưa trải qua nỗi khổ của người khác thì đừng khuyên người khác phải lương thiện. Tất cả những thứ mà ta và Lý Mặc đã từng trải qua cũng không phải chỉ vài câu giải thích hời hợt là có thể hoàn toàn tính xong vụ mua bán này. Đau khổ kéo dài trong lòng của ta cả ngày lẫn đêm, sớm đã trở thành một khe rãnh bắt ngang giữa hai chúng ta. Ta không thể nào vượt qua được cái khe rãnh kia, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139392/chuong-1589.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.