Lý Mặc đành phải đưa nàng ta vào trong phòng, nhìn thấy ngón tay nàng ta run lên, hiện rõ vô cùng sợ hãi.
Hắn ta không nhịn được mà hỏi: “Trầm là nước lũ hay thủ dữ gì à? Ngươi có cần phải sợ hãi giống như thấy quỷ không? Lẽ nào người làm chuyện gì trái với lương tâm sợ bị trầm phát hiện, mới nhìn thấy trầm nên sợ đến như vậy. “Không có, tuyệt đối không có!”
Lý Mặc lại nghĩ đến điều gì liền nói: “Lẽ nào ngươi là Phượng Vệ?”
“Không phải.
“Vậy ngươi là người thân của ai, rốt cuộc ngươi làm sao lại được lựa chọn đến Vị Ương cung? Chẳng lẽ người mang đến phủ nội vụ nhiều điều có lợi, nghĩ đến đây thấy có tiền đồ, nhận đối xử đặc biệt nên mới được chuyển qua đây”
Hoắc Hoa Quý mặt đỏ bừng đỏ bừng vì thắc mắc của hắn ta, nàng ta thấy rất khó xử.
Trong lòng nàng ta rất tủi thân.
Tự nghĩ, nếu không phải vì cha nàng ta đi khám bệnh, để sống tốt hơn, bản thân phải chịu giày vò như vậy sao? Bởi vì sửng một lúc, không có ai giúp Lý Mặc gài thắt lung.
Lý Mặc trừng mắt nhìn cô và mắng: “Đứng đơ ra đó làm gì, gài thắt lưng đây này!”
Cách này thực sự hiệu quả, mười lần thử đều đúng mười.
“Được rồi, ngươi ra ngoài đi.”
Hoặc Hoa Quý nhanh chóng nói: “Bệ hạ, nô tỳ không nấc nữa, có thể không giết nô tỳ được không!” Lý Mặc nhảy mày: “Có biết vì sao không nấc không?”
“Tại sao?”
“Ma ma của ta trước đây đã nói, lúc nấc không ngừng, chỉ cần hù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139383/chuong-1580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.