Lúc này Mộ Dung Bắc Uyên mới bình tĩnh mở miệng: “Tiểu nhân không biết bơi, cho dù xuống nước cũng không sẽ không cứu được nương nương. Càng huống hồ nương nương là hậu phi, nhỡ sơ suất va chạm vào đâu, nói không rõ ràng, đối với ai cũng không tốt.”
Để phòng Lý Mặc nhận ra giọng nói của hắn, Mộ Dung Bắc Uyên có thể đè thấp giọng nói xuống. Nhưng Lý Mặc vẫn cảm thấy giọng nói của hắn rất quen tai, không hiểu sao có chút buồn bực.
Hơn nữa ý tứ giải vây rất rõ ràng, quả thực không coi là cung kính.
Hắn ta hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, không cần biết là thế nào, Liễu phi bởi vì chịu hoảng sợ. Ngươi thân là nô tài không nghĩ cách cứu nàng ta, lại tìm cớ, đương nhiên là sẽ bị trừng phạt. Người đâu, đè hắn xuống, đánh ba mươi đại bản.”
Vũ Mạc trợn tròn mắt, phịch một tiếng quỳ xuống dưới đất: “Xin bệ hạ bớt giận. Đây, đây là đệ đệ của thuộc hạ, thuộc hạ đã đồng ý giúp đỡ hắn ở trong cung, hắn từ nhỏ đến lớn chứ chịu khổ bao giờ. Nếu như đánh rồi xảy ra vấn đề gì, thuộc hạ không thoát khỏi có liên can.
Vẻ mặt Lý Mặc coi thường: “Nhìn hắn cũng cao lớn, chỉ là mấy bản gỗ mà thôi, có thể xảy ra được vấn đề gì chứ, tóm lại sẽ không đánh chết đâu. Nếu như thật sự ra mạng người, vậy thì loại bỏ một tên phế vật cho Vị Ương cung các ngươi vậy, đến cả trừng phạt cũng không chịu nổi, sau này sao có thể ở bên cạnh Hoàng hậu làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139375/chuong-1572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.