Nàng muốn đưa tay lên chạm vào mặt hắn nhưng cẳng tay chỉ mới vừa nâng lên một chút, thì đã yếu ớt buông xuống vì không còn sức lực.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy nàng như vậy thì lòng hắn đau như dao cắt. Tại sao Triệu Khương Lan vốn dĩ khỏe mạnh lại trở nên tiều tụy như bây giờ chứ?
Nước mắt hắn rơi xuống, “tí tách” nhỏ giọt rớt trên tay nàng.
Mộ Dung Bắc Uyên nắm chặt tay nàng và để các ngón tay của nàng vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt của hån.
“Khuôn mặt này là giả, ta đã nhờ Tiểu Dương mang tới để giúp ta cải trang thành một người khác, như vậy thì mới có cơ hội vào cung gặp được nàng
Triệu Khương Lan đã chạm đến những dấu vết nhỏ trên cổ của hắn.
Nhưng cho dù cảm giác ở đôi bàn tay có chân thực đến nhường nào, thì nàng vẫn ngỡ giống như là một giấc mơ.
“Uyên Nhi à, đây là thật, hay là ta đang nằm mơ sao? Có phải tất cả đều là ảo ảnh trong giấc mơ của ta, đến khi ta mở mắt tỉnh dậy rồi, thì chàng sẽ biến mất, có phải không?”
Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu nguầy nguậy, hắn liên tục hôn vào bàn tay của Triệu Khương Lan.
“Không, đây không phải là mơ! Là ta đã tới rồi đây,
Vương phi, là ta đã tới tìm nàng rồi đây! Thứ lỗi cho ta, ta đã đến muộn rồi, đã khiến nàng phải chịu khổ rồi.”
Trong phút chốc, Triệu Khương Lan chìm ngập trong những cảm xúc hỗn độn.
Nàng đợi được rồi, cuối cùng nàng cũng đợi được rồi!
Không nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139362/chuong-1559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.