Lý Mặc âm trẫm nhìn nàng: “Để phòng ngừa nàng quên lời của ta, lần này chỉ là nhắc nhở. Trẫm sẽ để lại một mạng cho nàng ta, cũng là lần cuối cùng chừa lại chút tình cảm cho nàng, nếu như có lần sau…
Hắn chậm rãi tới gần, giọng đầy cảnh cáo.
“Lần trước ta có nói, đây không phải trò đùa. Nàng cảm thấy, hai vị nô tỳ của nàng, có mấy cái mạng để nàng giày vò?”
Triệu Khương Lan mím chặt môi, đôi mắt đầy ý hận.
Tuy nhiên, Lý Mặc dần thu lại, buông kiếm xuống rồi đến gần nàng, giúp nàng vén sợi tóc vướng trên mặt xuống “Đừng tưởng trẫm không biết vì sao nàng lại tự tổn thương bản thân, chẳng phải nàng muốn kéo dài thời gian để Mộ Dung Bắc Uyên tới ứng phó sao. Có thể, để trẫm giúp nàng, cho nàng thời gian nhiều nhất một tháng. Nếu như Mộ Dung Bắc Uyên thực sự có gan tới, trẫm nhất định sẽ để hắn một đi không trở về, chết không có chỗ chôn!”
Lông mi Triệu Khương Lan khẽ run, Lý Mặc buông cô ra. Hắn lạnh lùng nhìn Vũ Mạc và Cần Thư một cái: “Chăm sóc hoàng hậu cho tốt, nếu như chuyện ngày hôm nay lại xảy ra một lần nữa, các ngươi cứ cẩn thận cái đầu mình”
Cả hai cúi đầu không dám nói nhiều.
Chờ hẳn rời đi, Triệu Khương Lan mới khó khăn mở miệng gọi một tiếng: “Vũ Mạc.”
Vũ Mạc buông bàn tay chặn vết thương ra, bàn tay lúc này bê bết máu. Cần Thư vội vàng gọi đại phu đến, tuy Vũ Mạc rất đau, nhưng vẫn không quên an ủi Triệu Khương Lan.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139355/chuong-1552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.