Hồng Vân vừa đi vào đã nhìn thấy một bóng người gầy gò, gương mặt của Mộ Dung Bắc Uyên dưới ánh nến càng trở nên gầy yếu hơn. So với trong trí nhớ của nàng ấy, hắn đã gầy đi một vòng, cả người đều có chút giống như lưỡi đao sắc bén, lạnh lẽo.
Đột nhiên nàng ấy thấy rất xót xa, khoảng thời gian này Thần Vương điện hạ nhất định rất gian nan.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy giọng họ mấy tiếng, sau đó vội vã nhìn Hồng Vân: “Ngươi nói, ngươi có tin tức của Vương phi?”
Hồng Vân gật đầu mạnh một cái: “Đúng vậy!”
“Nàng ấy, nàng ấy còn sống không?”
Hốc mắt Hồng Vân nóng lên: “Còn sống, hơn nữa còn không hề có thương tổn gì, mong điện hạ yên tâm.
Trong nháy mắt tim của Mộ Dung Bắc Uyên được thả xuống. Hắn nhẹ giọng lặp đi lặp lại: “Sống là tốt rồi, sống là tốt rồi”
Không có ai biết được, bốn chữ “sống là tốt rồi” này, đối với Mộ Dung Bắc Uyên mà nói có bao nhiêu nặng nề. Bao nhiêu đêm mất ngủ khó ngủ, điều hắn nghĩ nhiều nhất là nếu như Triệu Khương Lan chết thì phải làm sao đây?
Nàng có phải là sẽ ở một nơi nào đó không ai phát hiện đến yên lặng không một tiếng động mà rời khỏi thế gian này không.
Mà hắn vĩnh viễn đều không nhận được tin tức. Càng nghĩ thêm, Mộ Dung Bắc Uyên lại càng cảm thấy trái tim đau như bị ai đó bóp nghẹt vậy.
Đến cả hắn là người mà ngày thường cũng không coi là thờ cúng thần phật gì cũng bắt đầu cầu với trời xanh.
Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139338/chuong-1535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.