Người bên cạnh cười nhạo: “Vương phi vẫn là đừng nằm mơ nữa đi, ai cũng không tìm được ngươi, nếu như người không có chỗ trải lòng, lại muốn gào khóc với một con bò thì cũng tuỳ ngươi, nhưng đợi người trải lòng xong thì ngoan ngoãn quay về viết thư đi.
Người bên cạnh lại sao có thể biết được, trên thực tế Triệu Khương Lan có thể dùng cách của mình cầu cứu với con bò già.
Những lời nói này của nàng, con bò già để có thể nghe hiểu. Nhưng âm thanh con bò già phát ra, ngoại trừ Triệu
Khương Lan ra, thì người bên cạnh vốn dĩ là không thể hiểu nổi.
Vừa nghe hiểu ý của Triệu Khương Lan xong, con bò già bị doạ một trận.
Bản thân của nó không phải loài người, ở đây thời gian dài như thế nhưng không một ai có thể nói chuyện với nó.
Nhưng nữ nhân này vậy mà thông thạo tiếng của động vật, thật đúng là một người tài mà!
Vì vậy con bò già kích động hừ hừ mấy tiếng.
Nó nói cho Triệu Khương Lan biết ở đây là thành Dương Kiều.
Cái thôn trang này đang ở chân núi Dương Kiều. Nhưng ở gần đây có vài thôn trang giống như thế này.
Thôn trang này lớn nhất, chỉ đất canh tác thôi cũng đã có hơn trăm mẫu đất.
Sang thôn trang khác thì đi lên trên mười dặm là có thể nhìn thấy một mảnh rừng hoa đào rất lớn.
Mùa này bây giờ, có lẽ hoa đào vẫn chưa nở rộ. Nhưng qua mấy tháng nữa, hoa đào sẽ nở thành một mång.
Đến lúc đó, người đi chơi lên trên núi sẽ nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139319/chuong-1516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.