Nghiêm Chính than nhẹ ra một hơi: “Không ngờ được sẽ xảy ra chuyện như thế này, nhưng họ quan tin rằng, Vương phi cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu”.
Mộ Dung Bắc Uyên có chút lụn bại ngồi xuống bên cạnh bàn, rõ ràng mới chỉ trôi qua mấy canh giờ thôi, hắn lại cảm giác như đã trôi qua một năm rồi.
Cho săn lùng bắt hơn nửa đêm, nhưng vẫn không thu được cái gì cả.
Mộ Dung Bắc Uyên không có một khắc nào là nhắm mắt lại cả, hạ nhân bưng thức ăn lên, hắn cũng không động một miếng nào cả.
Chu Khiết có chút lo lắng: “Điện hạ, ít nhiều gì thì điện hạ cũng ăn một chút đi. Bằng không thì Vương phi còn chưa tìm được, thân thể ngài lại bởi vì không chịu nổi mà ngã bệnh trước rồi, đây thì tốt ở đâu chứ!”.
Mộ Dung Bắc Uyên không biểu lộ cảm xúc gì phất phất tay: “Đem đi, đem tất cả mấy thứ này đi, không cần bưng lên, bổn vương không có khẩu vị”
“Điện hạ!” “Ta nói đem đi, nếu không đem đi ta sẽ vứt hết chỗ này xuống đất”
Hắn lụn bại lấy hai tay che mặt: “Nhất định sẽ có cách khác, nghĩ tiếp xem, còn có cách gì khác có thể tìm được nàng”
Chu Khiết tự trách nhìn hắn, trong lòng áy náy không thôi. Thấy khuyên bảo không có tác dụng, chỉ có thể trầm mặc rời đi. Nước mắt của Mộ Dung Bắc Uyên qua các kẽ hở của ngón tay rơi xuống, giờ khắc này, xung quanh vắng lặng, tất cả những lo âu lo lắng trong lòng hắn đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139311/chuong-1508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.