Triệu Khương Lan đương nhiên là có ý tốt, Hồng Vân nhẹ nhàng gật đầu: “Thuộc hạ biết. Nhưng mà thuộc hạ thân là Phượng vệ, gánh vác sứ mệnh riêng. Một khi các Phượng vệ khác cần giúp đỡ, thật sự là không thể nào khoanh tay đứng nhìn. May mắn La Tước chưa từng suy nghĩ nhiều. Bây giờ Phượng vệ cũng không hẳn là hoàn toàn nghe theo lệnh của bệ hạ. Dường như đều không tham gia vào những hành động gây bất lợi cho Thịnh Khang. Vậy nên, bình an vô sự.”
“Trong lòng người hiểu là được. Các người đã gọi ta một tiếng chủ thượng, tất nhiên ta muốn chịu trách nhiệm với tất cả các ngươi. Bị kẹt giữa ta và bệ hạ, thân phận của Phượng vệ quả thật là rất nhạy cảm. Ta không thể bảo vệ các ngươi, chỉ hy vọng các ngươi có thể được giải thoát, đi tìm hạnh phúc cho chính mình.
Hồng Vân cảm thấy rung động trong lòng, năm chặt lấy tay của nàng: “Vậy ngài tính sẽ ở lại Vương phủ, sau này cứ trốn tránh bệ hạ như vậy sao?”
“Chờ sau khi đất nước ổn định, Vương gia sẽ dẫn theo ta rời khỏi nơi này. Sống qua hai đời, ta đã vô cùng chán ghét chuyện tranh đoạt quyền thế, chỉ hi vọng có thể đến được lúc không tranh quyền thế. Trước lúc đó, ta cũng hy vọng có thể giải tán Phượng vệ, trả lại tự do cho các ngươi.”
Mặc dù triều đình vẫn còn trong ngày hưu mộc, nhưng Kinh Triệu phủ và quân doanh đã bận tối mặt tối mũi.
Mộ Dung Bắc Uyên sợ Triệu Khương Lan buồn bực đến phát ngán, vốn dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139302/chuong-1499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.