Lúc đầu Mộ Dung Bắc Uyên không ngăn được ý cười, sau đó lại cảm thấy rất cảm động.
Hắn nhẹ nhàng tựa lên người Hoa quý phi: “Vậy nên là mẫu phi, người cũng cảm thấy nhi thần làm rất đúng, không trách nhi thần đúng không?”
“Đấy là đương nhiên! Chuyện như thế đặt vào vị trí của bất kỳ nam nhân có tình có nghĩa nào thì họ đều sẽ dùng hết sức giữ lấy thê tử của mình, làm gì có chuyện để người khác cướp đi chứ?”
Bà nhìn vào bài vị của tổ tiên rồi nói: “Hôm nay đứng trước mặt liệt tổ liệt tông, bổn cung không hề hối hận về những lời này. Con của ta không làm gì sai, nếu các người muốn trách vậy thì nên trách vị hoàng đế quái đản của Vinh Dương kia. Dựa vào cái gì mà hắn ta rút dao cướp tình, dựa vào cái gì mà chúng ta phải nhường nhịn hết lần này đến lần khác. Trên đời này còn có đạo lý hay không vậy?”
Nghe bà nói thành như vậy, chút buồn phiền trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên đã tan thành mây khói, ngay cả chút bứt rứt cuối cùng cũng biến mất không còn sót lại chút gì.
“Cảm ơn người, mẫu phi. Cảm ơn người vẫn luôn đứng phía sau ủng hộ con.”
Hoa quý phi hít sâu một tiếng, nhẹ nhàng vươn tay giúp hắn bồi cao thuốc lên.
“Con và Khương Lan đúng là một đôi uyên ương số khổ. Đi trên đoạn đường này, bổn cung đã nhìn thấy hai đứa trải qua nhiều khó khăn trắc trở như vậy. Vốn dĩ nghĩ rằng khi bệnh của con được chữa khỏi vậy thì các con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139298/chuong-1495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.