Lúc này, hắn nhân chút thời gian rảnh của mình để nói lời xin lỗi với nàng: “Mấy ngày nay ta bộn bề nhiều việc nên không thể quan tâm nàng, hy vọng nàng không để trong lòng”
Hứa Mạn Nhi lắc đầu: “Không đâu, điện hạ, chàng vất vả rồi.”
Mộ Dung Bắc Hải nhẹ nhàng hôn xuống khỏe mỗi nàng, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì đó, cất tiếng hỏi. “Tối hôm đó ở yến tiệc, phụ hoàng có nói với ta một chuyện, nàng đoán xem là chuyện gì?”
Nghe hắn nhắc tới yến tiệc, Hứa Mạn Nhi cảm thấy vô cùng bối rối, nụ cười trên môi cũng mang theo chút gượng ép.
Nhưng nàng vẫn lấy lại tinh thần, cổ bày ra vẻ mặt tràn đầy hứng thú: “Chuyện gì vậy?”
“Phụ hoàng nói, hy vọng chúng ta có thể sớm sinh hạ hoàng tôn, ngài sẽ phong đứa bé là thế tử, thậm chí sẽ tặng cho đứa bé những thứ quý giá khác “Hoàng tôn, thế tử? Nhưng, nhưng mà thiếp không phải chính phí của chàng, cho dù có may mắn sinh được con trai, cũng không dám vọng tưởng đến thân phận thế tử.”
Mộ Dung Bắc Hải hất đầu một cái. “Tại sao nàng cứ luôn đánh giá thấp bản thân thế, chỉ cần là đứa trẻ được bổn vương thừa nhận thì đương nhiên nó sẽ có cơ hội trở thành thế tử. Biết đâu sau khi chúng ta có con, ta vẫn còn có thể nhân cơ hội đó mà van nài phụ hoàng và mẫu hậu đồng ý cho nàng trở thành vương phi của bổn vương”
Nét mặt của Hứa Mạn Nhi hơi thay đổi: “Làm sao có thể xảy ra chuyện này được? Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139263/chuong-1460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.