Ở bên kia, Mộ Dung Bắc Hải cũng chuẩn bị xuất phát từ Vương phủ.
Nghĩ đến chân của Mộ Dung Bắc Hải nên ban đầu quản gia định sắp xếp một chiếc xe ngựa.
Nhưng Mộ Dung Bắc Hải muốn tự mình cưỡi ngựa, tân lang đều hay cưỡi ngựa, đi ở phía trước, nhận những lời chúc phúc của bách tính đứng hai bên vậy nên nếu hẳn ngồi trong xe ngựa, sẽ thiếu mất đi một phần không khí, cũng không phù hợp với tập tục lắm.
“Cưỡi ngựa trảng đi”
Mộ Dung Bắc Hải suy nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định.
“Bây giờ chân của bản vương nếu dùng gậy chống thì vẫn đi lại được bình thường. Chỉ có điều là hơi chậm một chút, có thể nhìn ra là hơi tập tênh nhưng cũng vẫn được”
Quản gia hơi bất ngờ: “Điện hạ, ngài không để ý sao?”
Mộ Dung Bắc Hải lắc đầu: “Bình thường đúng là bản vương không thích lộ mặt ở bên ngoài. Nhưng hôm nay không giống như vậy, hôm nay cảm nhận được niềm vui từ tận đáy lòng. Ta cũng mong ta và Hứa Mạn Nhi đến với nhau cũng sẽ nhận được sự chúc phúc của bách tính.
Ta muốn nghe được những âm thanh đó, giống như tất cả những người khác vậy. Không sao đâu, ta có thể cưỡi được bạch mã, cùng lắm là đi chậm hơn một chút thôi”
Lão quản gia nghe Mộ Dung Bắc Hải nói xong tự nhiên rơi nước mắt Ông biết lúc trước Mộ Dung Bắc Hải đối xử với Lâm Uyển Nhi thế nào, đừng nói là đón người, đến cả nhìn Mộ Dung Bắc Hải cũng không thèm nhìn lấy một cái.
‘Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139212/chuong-1409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.