Hắn vỗ vỗ tay của Hứa Mạn Nhi: “Hửa đại nhân đã nói như vậy, bản vương cũng yên tâm, nàng cứ ở Hứa gia đợi ta, đợi bản vương đến cưới nàng.
Hứa Mạn Nhi gật đầu rất mạnh, nghĩ tới việc một lát nữa lại không được nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải nữa, nàng lại tiếc nuối nhìn hắn không rời.
Mộ Dung Bắc Hải cầm tay nàng lên, hôn vào mu bàn tay nàng một cái.
Thậm chí hắn còn không quan tâm Hứa Mạnh Niên đang ở bên cạnh, ông ta cũng giật mình tới suýt rớt cằm khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Trong kinh thành ai mà không biết Sơn Vương Điện hạ mặc dù là bậc quân tử khiêm tốn, nhưng lại ít có tình cảm với nữ nhân nào.
Nên mới có rất nhiều người nói hắn không gần nữ sắc. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Hứa Mạnh Niên cũng không dám tin, hành động vừa rồi là do Mộ Dung Bắc Hải làm ra.
Đứa cháu gái này của ông ta cũng vậy, không lên tiếng thì thôi chứ một khi đã lên tiếng thì đều khiến người khác bất ngờ.
Bình thường thấy Hứa Mạn Nhi lặng lẽ, Hứa Mạnh Niên còn tưởng nàng là một cô nương văn nhã hướng nội.
Ai ngờ đến lúc làm nũng với Mộ Dung Bắc Hải, lại dịu dàng đáng yêu, phong tình lãng mạn, dáng vẻ ngây ngốc hàng ngày mất đầu đi cả.
Cho dù trong lòng có không nỡ thế nào đi chăng nữa thì bây giờ hai người cũng phải tạm thời rời xa nhau. Hứa Mạn Nhi quyến luyến tiễn Mộ Dung Bắc Hải rời đi. Hứa Mạnh Niên lại nhìn nàng, nét mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139191/chuong-1388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.