“Phi Yến, sao muội lại nói chuyện như vậy? Ta và Mạn Nhi vừa gặp đã yêu, ngoại trừ nàng ấy, ta không thất vừa ý với bất kỳ ai khác. Vả lại, nàng ấy và ta tâm ý tương thông, xuất thân của nàng ấy thì thế nào, ta không thèm để ý; “Nói cũng đúng, dù sao thì thân phận của Hứa cô nương như vậy chắc chắn không thể làm Vương phi của ca, làm thiếp cũng là hợp tình hợp lý. Hải ca ca ngày thường cô đơn có thể dùng để giết thời gian một chút, coi như để cuộc sống thêm một ít gia vị cũng không phải là ý kiến tồi: Lời nói này quả thực là cố tình hạ thấp Hứa Mạn Nhi, Mộ Dung Bắc Hải hơi không vui, định nói cái gì đó.
Hứa Mạn Nhi đã ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy cổ hắn.
Nàng ấy chu môi nũng nịu: “Công tử, người ta muốn ăn cái gì đó.
Tối qua huynh chơi đùa ác quá, bây giờ vừa mệt lại vừa đói, chúng ta đi ăn sáng đi được không?”
Mộ Dung Bắc Hải bị lời nói của nàng làm cho nghẹn họng, một lúc sau mới gật gật đầu với vẻ mặt phức tạp, tiện tay xoa xoa đầu nàng ấy.
“Là bản vương không chu đáo, để nàng đói rồi, Đi, chúng ta đi ăn đồ ăn ngon”
Nói xong, hắn cũng không nhìn Viên Phi Yến, ra hiệu cho Hứa Mạn Nhi đi cùng mình.
Viên Phi Yến nhìn theo bóng lưng đã đi xa của bọn họ, tức giận nghiến răng.
Thật là, nữ nhân này có biết xấu hổ không thết Chuyện riêng tư như vậy, lại nói ra ngay trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139123/chuong-1320.html