“Gọi hai đứa nó tới đây cho trẫm. Đúng là quá hoang đường, nó như vậy nào còn phong thái của thái tử nữa!”
Đám nô tài chỉ có thể cúi đầu thật thấp chạy đi mời người.
Ước chừng thời gian trôi qua khoảng nửa nén nhang, Mộ Dung Bắc Hải và Triệu An Linh thong dong có mặt.
Hai người này rõ ràng là cùng nhau tới, nhưng hai người lại đứng cách nhau mấy mét, giống như muốn phân rõ giới hạn vậy.
Mộ Dung Bắc Quý mặc một bộ y phục màu đen, lạnh lùng thờ ơ.
Thậm chí sát ý còn vương lại giữa hai trán hắn vẫn chưa đi hết.
Khuôn mặt càng ngày càng gầy đi khiến hẳn nhìn càng nghiêm trang hơn.
Mà Triệu An Linh mặc một bộ y phục màu trắng theo sau, búi tóc trên đầu có chút rối Nàng ấy đỏ hoe mắt, mà thân hình cũng ốm hơn lần trước nhiều.
Cũng chẳng cần Lưu công công báo trước làm gì, nhưng phàm là những người có mắt nhìn đều sẽ nhìn ra, giữa bọn họ chắc chẳn đã xảy ra mâu thuãn gì đó lớn lắm.
Chiêu Vũ đế nghiêm mặt, cố gắng nhịn cơn tức giận đang bừng bừng kia xuống, hỏi: “Thái tử, đây rốt cuộc là chuyện gì, sao theo như: những lời hạ nhân tới báo, ngươi lại dám ở đông cung chĩa kiếm về phía thái tử phi, thậm chí ngươi còn có ý giết nàng mà không thành!”
Mộ Dung Bắc Quý tiến lên một bước, khom mình nói: “Bẩm phụ hoàng, chuyện này không phải do nhỉ thân muốn trút giận vô cớ, mà là do thái tử phi lòng dạ độc ác, coi mạng người như cỏ rác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139020/chuong-1217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.