Mộ Dung Bắc Uyên quay đầu lại nhìn nàng một cái, mười ngón tay đan vào nhau, làm cách nào cũng không chịu buông ra.
Hai người cứ duy trì tư thế này mà đi vào thư phòng.
Chiêu Vũ để nhìn thấy dáng vẻ này của Mộ Dung Bắc Uyên, thì đã biết hôm nay hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng để yên.
Khuôn mặt hắn ta vô cảm nhìn hai người bọn họ.
Sắc mặt của Mộ Dung Bắc Uyên cũng lạnh lẽo mà nhìn lại.
“Phụ hoàng, phụ hoàng không có gì muốn giải thích với nhi thần sao!”.
Chiêu Vũ để cười lạnh một tiếng: “Giải thích, trẫm có gì để giải thích với con. Chẳng lẽ con còn trông cậy vào trẫm nhận lỗi với con? Trẫm nói cho con biết, con có phát hiện chân tướng sự thật hay không cũng không quan trọng, nàng ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là nàng ta nhất định phải gả đến Vinh Dương, ý trẫm đã quyết, đây là chuyện không ai có thể thay đổi được!”
“Chuyện đã đến nước này rồi, phụ hoàng vậy mà còn nói được như thế? Con là nhi tử của người, Khương Lan là tức phụ của người, người là một người phụ hoàng, lại phải chính tay chia rẽ hạnh phúc của nhi tử mình sao, chẳng phải hoang đường à!”.
Chiêu Vũ để nghiêm túc nhìn hắn: “Đầu tiên trẫm là một hoàng đế, sau mới là phụ hoàng của con. Nếu không gả Triệu Khương Lan đi, chẳng lẽ phải đợi Vinh Dương khai chiến với chúng ta sao! Hiện giờ Thịnh Khang loạn trong giặc ngoài, đằng trước là Lạc Quận vương tạo phản chạy trốn mất đến nay còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139009/chuong-1206.html