Xuống chút nữa là chóp mũi.
Cuối cùng là đôi môi nàng.
Lúc bọn họ đang gắn bó môi răng với nhau, hẳn như dùng hết sức lực toàn thân, chỉ hận không thể nuốt lấy tất cả hương vị ngọt ngào của Triệu Khương Lan.
Nàng ấm áp, ngọt ngào, xinh đẹp như vậy.
Giống như là loài hoa cỏ tốt đẹp nhất cũng là quà tặng long trọng đẹp đẽ nhất trên đời này.
Bọn họ như là hai người trên sa mạc, bôn ba vất vả lắm mới tìm được nguồn nước.
Khi đã nếm được hương vị của nước thần, đều tiếc nuối buông nhau ra.
Cảm giác thỏa mãn đã lâu không có bao vây lấy Triệu Khương Lan.
Cho đến tận lúc nàng cảm nhận được nam nhân ôm nàng vào ngực.
Mới làm cho trái tim vốn đang ở vực sâu tâm tối rốt cuộc lại lần nữa tìm được ánh sáng.
Nếu bọn họ không cãi lại được số mệnh, nàng tình nguyện đánh đổi tất cả để thay đổi.
Đổi đi dung mạo của nàng và Mộ Dung Bắc Uyên, cùng nắm tay nhau mãi mãi không tách rời.
Chờ đến lúc Mộ Dung Bắc Uyên buông nàng ra, môi hai người đều có chút sưng rách.
Hẳn vươn tay cẩn thận giúp nàng chà lau vết máu trên môi, có chút xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, ta quá dùng sức, có làm nàng đau không?”
Triệu Khương Lan lắc lắc đầu: “Không đau”
Hẳn từng chút từng chút một vuốt ve tóc nàng: “Nếu ta đã biết được sự thật, tuyệt đối sẽ không buông tay để bọn họ cướp đi nàng.
Cho dù là ai cũng đừng mơ sẽ chia rẽ được chúng ta”
Triệu Khương Lan có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139007/chuong-1204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.