Mà Hứa Mạn Nhi đi theo sau lưng Hứa An Liễu thì cười nhẹ, tựa như nàng ta không có liên quan gì đến căn phòng náo nhiệt này.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Triệu Khương Lan lại thấy kỳ lạ.
Nàng luôn cảm thấy tình huống vừa rồi không đúng lắm.
Triệu Khương Lan tiến tới bên cạnh viên hoàng hậu nói: “Mẫu hậu, không biết tại sao, hôm nay con luôn cảm thấy rất có thể mấy bài thơ của Hứa An Liễu là do Hứa Mạn Nhi làm”
Viên hoàng hậu ồ một tiếng, nhướng mày hỏi: “Làm sao con biết vậy?” Triệu Khương Lan che miệng cười khẽ: “Đây chỉ là con đoán thôi, mẫu hậu đừng coi là thật”
Dù nói vậy nhưng Triệu Khương Lan lại lưu ý điều này.
Thời điểm các khuê tủ đứng dậy ra về, nàng cố ý để người đi theo sau hai vị Hứa tiểu thư nghe lén.
Rất nhanh sau đó, người Triệu Khương Lan phải đi nghe lén trở về báo cáo: “Bẩm công chúa, đúng như ngài dự đoán, các câu thơ kia đúng là Hứa Mạn Nhi làm. Thuộc hạ theo sau suốt đoạn đường, nghe thấy các nàng nói khẽ với nhau, tiểu thư Hứa An Liễu giọng nói vô cùng vui vẻ, những câu nào nói ra cũng nhắc nhở, cảnh các em họ của nàng ta không được tiết lộ chuyện này ra bên ngoài. Thuộc hạ không nghe lầm, các nàng đang nói về chuyện bài thơ trong thơ yến”
Lần này ngay cả hoàng hậu cũng cảm thấy kinh ngạc: “Đúng thật có chuyện đó sao? Việc này cũng thật kỳ lạ, thơ yến hiếm khi được tổ chức, đây là cơ hội có thể giúp Hứa Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138965/chuong-1162.html