Lấy được đòn cân hỷ thì động tác của Mộ Dung Bắc Tô càng cẩn thận hơn.
Hắn có chút nóng lòng nắm lấy đòn cân, nhẹ nhàng vén một góc khăn voan lên.
Khuôn mặt của La Kiều Oanh nhanh chóng lộ ra.
Hôm nay dáng vẻ của nàng ấy trong hoàn toàn khác so với ngày thường.
Trên đầu nàng ấy đội một chiếc mũ phượng được trang trí bởi vô số viên ngọc trai long lanh của vùng Đông Bắc.
So với ngày thường thì khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ diễm lệ, giống như bông hoa nở rộ rực rỡ nhất ở trong vườn, làm cho người ta không thể nào rời mắt.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Mộ Dung Bắc Tô, La Kiều Oanh không nhịn được mà cười mỉm.
Hơn nữa đôi môi đỏ và hàm răng trắng sáng rực rỡ.
Mộ Dung Bắc Tô ngẩn ngơ nói: "La Kiều Oanh, muội đẹp quá"
La Kiều Oanh liếc hắn một cái: "Huynh dù gì cũng đã là Vương gia rồi, sao còn biểu hiện như một tên lưu manh vậy."
Mộ Dung Bắc Tô không phục nói: "Làm sao có thể gọi lưu manh đây? Ham muốn vương phi của mình, chẳng lẽ không phải là quyền lợi của bản vương sao!"
Bà mối nhắc nhở nói: "Vương gia, mau đỡ Vương phi đến ngồi bên cạnh bàn. Đã đến lúc hai người uống chén rượu giao bối"
Hai người mỗi người cầm chén rượu, nhìn nhau.
Cánh tay bọn họ quấn lấy nhau, nhẹ nhàng đặt chén rượu lên môi, sau đó uống một hơi hết sạch rượu trong ly.
Các bà bà ở bên sôi nổi chúc mừng: "Xin chúc mừng, chúc hai vị sớm sinh quý tử, vĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138920/chuong-1117.html