Triệu Thanh Nghi dùng ánh mắt thất vọng liếc Chu Khiết: “Hắn thân là quản sự của vương phủ, lại không nói cho ta biết về chuyện sinh thần của Vương gia, lẽ nào không đáng nhận phạt sao?”
Hỏi sao hôm nay Triệu Thanh Nghi lại có biểu cảm ngạc nhiên như vậy, thì ra là không biết.
Triệu Khương Lan nhìn về phía Chu Khiết: "Chu quản gia làm việc luôn thoả đáng, ta tin hắn không cố ý đầu. Đúng là thất trách phải chịu phạt, nhưng hắn là quản gia của cả một phủ, người để hắn tự vả mặt trước bao người, chỉ có thể làm hắn hoàn toàn mất đi thể diện, sau này sẽ không có lợi cho việc quản lí chuyện trong phủ nữa, ta không đồng ý với cách xử lý này.”
Hôm nay tâm trạng của Triệu Thanh Nghi rất khó chịu, nên cũng không thèm để ý tới mấy chuyện khách khí của ngày thường nữa.
Nàng ta hừ nhẹ một tiếng: “Thế nên công chúa Nhã Lan đang muốn nói đỡ cho hắn sao? Có điều ta dù sao cũng là vương phi, giáo huấn một hạ nhân trong phủ là quyền của ta, chuyện của Thần vương phủ bọn ta, có khi không tới lượt công chúa Nhã Lan phải phiền lòng đấu. Người là khách, sao phải phiền lòng vì mấy chuyện này”.
Triệu Thanh Nghi nhấn mạnh hai chữ "vương phi” và “khách”, rõ ràng muốn nhắc nhở Triệu Khương Lan nhớ rõ thân phận hiện tại của nàng.
Triệu Khương Lan lạnh lùng liếc nàng một cái: “Bổn cung là ai, không cần người phải nhắc nhở. Bổn cung có thể lo lắng chuyện trong Thần vương phủ hay không, lẽ nào bản thân người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138900/chuong-1097.html