Thật không biết nữ nhân làm sao nữa, đã nói rõ là không còn liên quan gì tới Thần vương phủ, vào cùng rồi mà vẫn còn thường xuyên gặp gỡ Mộ Dung Bắc Uyên.
Mới có thời gian ngắn ngủi mấy ngày mà hai người đã gặp nhau được mấy lần.
Lẽ nào nàng ta không buông được Mộ Dung Bắc Uyên nên có ý đồ muốn gợi lại trí nhớ cho vương gia.
Thấy Triệu Thanh Nghi nhìn chằm chằm chiếc trâm hoa mai khó chịu, Mộ Dung Bắc Uyên khẽ họ một tiếng: “Món đồ này ta mua ở Lan Tâm. Hôm nay bản vương nhìn thấy ở cửa tiệm đó có rất nhiều mẫu mới lạ, Vương phi có thể tới đó xem thử, coi như là bản vương xin lỗi nàng”
“Lan Tâm? Đó là nơi nào và ở đâu vậy?” Thái độ của Mộ Dung Bắc Uyên hơi chùng xuống.
Hắn nhìn lướt nhanh để đánh giá nàng ta, hắn thấy Triệu Thanh Nghi không phải đang cố ý nói đùa mà thật sự không biết.
Như vậy thật không hợp lý.
Một người không quá quan tâm đến đồ đạc của nữ nhân như Mộ Dung Bắc Uyên còn từng nghe nói đến tên của Lan Tâm.
Đó là cửa tiệm rất được danh môn khuê nữ ở kinh thành yêu thích, đến cả Viên hoàng hậu trước đây cũng đã từng nhắc tới.
Tại sao Triệu Thanh Nghi lại có thể không biết?
Hắn nghĩ không thông chuyện này, thực ra Triệu Thanh Nghi không phải là người kinh thành, đương nhiên không biết ở kinh thành có những cửa tiệm nào nổi tiếng.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lại kinh ngạc không chỉ vì Triệu Thanh Nghi nói không biết mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138865/chuong-1062.html