Đông Diêu ánh nhìn Mộ Dung Bắc Uyên kinh ngạc, hắn nói đơn giản.
“Hôm nay bản vương vô tình phát hiện ra trên người mình có khắc hai chữ này. Trông nó có vẻ như tên của một người nhưng bản vương lại không có ấn tượng gì với nó. Ngươi là cận vệ bên cạnh bản vương mà cũng không biết chuyện này sao?”
Đông Diêu nghe xong những lời này, mồ hôi lạnh ở sau lưng túa ra.
Hắn ta bác bỏ đầy gượng gạo: “Thuộc hạ thật sự không biết là có chuyện gì.”
“Vậy ngươi có biết ngoại trừ Vương phi ra, bên cạnh bản vương còn từng có ai thân cận nữa không?”
Mộ Dung Bắc Uyên thầm đọc cái tên này trong lòng, hắn nghi ngờ đây là tên của một nữ nhân nên hỏi thêm: “Nhất là một nữ nhân nào đó”
“Không có, chắc chắn là không có!” Đông Diêu hắng giọng, giọng nói hắn ta còn vang rõ hơn cả chiêng đồng.
Mộ Dung Bắc Uyên trừng mắt nhìn hắn ta một cái: “Không có thì thôi, người cần gì phải gây ra động tĩnh lớn như vậy, làm bản vương giật nảy mình”
“Thuộc hạ chỉ muốn nhấn mạnh ngài luôn giữ mình trong sạch, không có quan hệ nam nữ linh tinh”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn Đông Diêu cạn lời: “Được rồi, cảm ơn người đã khen ngợi”
“Vương gia còn có chuyện gì khác không, nếu không thì thuộc hạ xin lui xuống trước”
Đông Diêu chỉ muốn nhanh chóng rời đi, không muốn nán lại thêm một giây phút nào.
Cứu mạng với, đừng hỏi hắn chuyện của vương gia và Triệu Khương Lan nữa.
Hắn là một người thật thà không biết nói dối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138857/chuong-1053.html