“Muội cam lòng với tất cả mọi chuyện ở đây sao?”
Mộ Dung Bắc Hải nhíu mày, nhìn nàng một cái thật sâu.
Rất rõ ràng trong ánh mắt của hắn có cả sự đau lòng, đấu tranh và thương tiếc.
Thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó, Triệu Khương Lan đã có một ảo giác nhỏ nhoi.
Nàng cảm nhận được sự đau khổ của Mộ Dung Bắc Hải, có lẽ so với chính bản thân mình cũng không ít hơn là bao.
Nhưng vì sao chứ, vì quan hệ của họ tốt, cho nên hắn mới cảm thấy đau lòng thay cho nàng?
“Tất nhiên là muội không buông bỏ được.” Triệu Khương Lan đau khổ cười: “Những muội có thể lựa chọn sao?”
Mộ Dung Bắc Hải nhìn xung quanh: “Tất cả mọi người lui ra, bổn vương có chuyện muốn nói riêng với Thần vương phi”
Mọi người nghe theo lui ra ngoài, trước khi đi, Mộ Dung Bắc Hải nhìn Tần Khâm: “Sao ngươi lại ở đây?”.
Trần Khâm đáp: “Vị thần phụng mệnh bệ hạ, ngay khi Thần vương tỉnh dậy thì lập tức đưa vương phi tiến cung”
Mộ Dung Bắc Hải lạnh lùng buông lỏng tầm mắt, đến khi ở đây chỉ còn lại hắn và Triệu Khương Lan, hắn mới bất ngờ nói: “Muội với Lý Mặc có quan hệ gì với nhau?”
Hô hấp của Triệu Khương Lan dừng lại, bỗng chốc không biết nên trả lời như thế nào.
Trên thực tế, ngoài Phượng vệ ở bên ngoài ra, nàng cũng chỉ đã từng nói thân phận thật của mình cho Mộ Dung Bắc Uyên biết
Thế nhưng Mộ Dung Bắc Uyên đã bị mất trí nhớ, những người khác có lẽ sẽ cảm thấy quan hệ giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138836/chuong-1032.html