Thích phu nhân nghe câu này xong chỉ cảm thấy vô cùng bị thương, che miệng khóc nấc lên. Nhìn thấy dáng vẻ này của bà, trong lòng Triệu Khương Lan càng cảm thấy rất khó chịu. Cho dù xét đến cùng, Thích phu nhân cũng không phải mẹ ruột của nàng.
Nhưng mà sau khi đến nơi này, Thích phu nhân đã cho nàng đủ đầy tình yêu thương và ấm áp.
Một đoạn tình cảm mẹ con, cứ như thể không bệnh mà chết ở đây, chỉ có thể kết thúc trong thê lương.
Triệu Khương Lan nhíu lông mày trầm giọng: “Bổn cung lớn lên ở nhà họ Triệu, trong lòng khắc ghi ân đức của cha mẹ, vốn dĩ nghĩ rằng có thể tận hiếu đến giây phút cuối cùng, nhưng ông trời không chiều lòng người, không thể có nhiều thời gian hơn để báo hiếu. Sau khi bổn cung rời đi, không yên tâm nhất chính là mẹ ruột, xin cha hay đồng ý với bổn cung. Bất kể là có xảy ra chuyện gì, nhất định quý phủ phải bảo vệ bà ấy chu toàn”
Triệu Đường bình tĩnh nhìn nàng: “Đương nhiên”
Vẻ mặt Quận chúa Di Thanh lộ vẻ mỉa mai: “Một số người vẫn nên quan tâm bản thân mình đi. Bản thân đã khó bảo toàn rồi mà còn rảnh rỗi nhớ đến người ngoài. Đừng nói người thật sự nghĩ bản thân mình tốt lắm đấy chứ. Vị hoàng đế kia của Vinh Dương thấy người có vài phần nhan sắc nên mới động lòng thèm nhỏ dãi. Nhưng chờ cảm giác mới mẻ hết rồi, nói không chừng người còn bị suy bại đến mức phải vào lãnh cung đấy”.
Thích phu nhân giống như bị cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138829/chuong-1025.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.