Một tháng sau, kinh thành Thịnh Khang. Đã vào cuối thu, lá của hàng cây bên đường đã bắt đầu ngả vàng, vài chiếc lá nhẹ nhàng phất phơ rơi xuống nền đất. Dù rằng đã tới thời điểm mà Cổ vương nói rồi, nhưng Mộ Dung Bắc Uyên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại.
Hôm qua Triệu Khương Lan nhịn không được mở quan tài bằng ra kiểm tra mạch đập của Mộ Dung Bắc Uyên, phát hiện ra mạch vẫn đập bình thường, còn có tiếng hít thở nhè nhẹ, chỉ là vẫn chưa có ý thức.
Nhưng tính toán số ngày, cũng sắp tới ngày hẳn tỉnh dậy rồi.
Bọn họ về vương phủ trước, Chu Khiết đã vội vã cung cần đứng chờ rồi. Nhìn thấy Triệu Khương Lan, Chu Khiết vội vàng hành lễ: “Vương phi, vương gia thế nào rồi ạ?”
“Đừng lo, mọi chuyện đều tốt cả.”
Triệu Khương Lan chỉ thị mọi người cẩn thận nâng quan tài vào trong: “Trước khi tỉnh lại, vương gia bắt buộc phải nằm trong quan tài băng, sắp xếp cho chàng ở Tịch Chiếu Các là được rồi, đợi lúc chàng tỉnh lại, bổn cung có thể là người đầu tiên phát hiện ra."
Chu Khiết thở dài một tiếng, quả nhiên nhìn thấy trên xe ngựa đẩy ra một chiếc quan tài.
“Vậy cổ độc của vương gia có thể giải hoàn toàn không ạ?”.
"Đã giải xong rồi, đợi chàng tỉnh lại sẽ không khác gì với người bình thường cả”
Đến đây Chu Khiết mới yên tâm.
Tịnh Sở nghe thấy bọn họ quay lại, vội vội vàng vàng đem theo hai đứa trẻ tới đón.
Dung Nhật và Dung Sương gặp được Triệu Khương Lan bèn nhào vào lồng ngực nàng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138821/chuong-1017.html