Bởi vì ít nhất có thể ở bên nhau thân thiết trong chốc lát.
Cho dù giữa họ không có ôm ấp, cũng không có hôn nhau.
Lý Mặc thật sự không chịu nổi sự cứng đầu của Triệu Khương Lan, hắn bảo Cẩn Thư phải dẫn Triệu Khương Lan đến ngự hoa viên ăn sáng với hắn cho bằng được.
Nếu nàng không chịu đi thì Vũ Mạc và Cẩn Thư sẽ gặp phiền phức.
Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, Triệu Khương Lan thầm nghĩ.
Ngày mai, Mộ Dung Bắc Uyên sẽ bị đặt vào trong quan tài bằng, ngủ say mấy tháng.
Nàng thậm chí không muốn lãng phí một giây nào mà chỉ muốn ở bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên, thế nhưng Lý Mặc vẫn cứ mãi không chịu buông tha cho nàng.
Thấy Triệu Khương Lan dường như không hề động đũa, dáng vẻ coi bộ không có hứng thú, Lý Mặc không thể nhịn được nữa buông đũa xuống.
"Muốn để Mộ Dung Bắc Uyên thuận lợi rời khỏi Vinh Dương, cũng được, chỉ cần nàng ở lại."
Triệu Khương Lan khép hờ mắt: "Không thể nào. Nếu như người muốn giữ lại thi thể của ta, vậy thì có thể thử xem."
"Nàng đang uy hiếp ta sao?"
Tia lạnh lùng chợt lóe qua trong mắt nàng: "Là người uy hiếp ta trước."
Lý Mặc bình ổn lại thái độ của mình: "Được, ta thừa nhận quyết định lần này của ta không thỏa đáng, dù sao thì thân phận bây giờ của nàng cũng là Thần vương phi của Thịnh Khang, mang theo danh phận vương phi nước khác gả cho trẫm, thật sự là thiệt thòi cho nàng."
Triệu Khương Lan chỉ xem hắn như đang phát điện, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138814/chuong-1010.html