“Đây là phần thưởng cho việc lấy móng lợn”
Lý Mặc nói đúng, Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngồi xuống.
Ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua dây đàn, tiếng đàn quanh quẩn bên tai, vô cùng dễ nghe.
Đây là một bài hát của Vinh Dương, nhưng Lý Mặc không nhớ mình đã từng dạy nàng.
Hẳn là nàng tìm nhạc tự học, tuy rằng không phải là khúc nhạc có ý nghĩa đặc biệt gì, nhưng lại làm cho lòng Lý Mặc lập tức mềm nhũn xuống.
Lúc trước mất đi khoảng trống của nàng, dường như trong nháy mắt đã được lấp đầy, cả người hắn ta tràn ngập sự thỏa mãn, hận không thể ôm lấy nàng, hôn nàng, chiếm hữu nàng.
Chờ Triệu Khương Lan kết thúc, cung nữ đã cầm lấy móng heo vừa mới làm tới.
Nàng đang định rời đi, Lý Mặc lại dùng tay kéo nàng lại, dùng sức ấn người vào trong ngực.
Hắn ta ôm chặt Triệu Khương Lan.
Triệu Khương Lan trợn to hai mắt, lập tức đưa tay muốn đẩy hắn ta ra.
Nhưng Lý Mặc là người tập võ, sức lực lại lớn hơn nàng rất nhiều, làm sao lại để nàng đẩy ra được.
“Ngươi buông tay ra!”
“Hãy để ta ôm nàng một lúc”.
“Thân phận của người và ta bây giờ, đừng nói chỉ ôm trong chốc lát, chỉ cần lôi kéo cũng đã không ra thể thống gì rồi.”
Lý Mặc lại ôm nàng càng chặt hơn, giống như muốn ấn người vào trong thân thể hắn ta.
Nàng đỏ mắt: “Lý Mặc, đừng để ta ghét người”
Triệu Khương Lan vừa dứt lời, sức lực trên cánh tay nàng lập tức buông ra.
Hắn buông tay, tùy ý để nàng đẩy mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138798/chuong-994.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.