Lý Mặc nhìn Mộ Dung Bắc Uyên một cái: “Như thế nào, Thể tử có ý kiến với những lời nói của trẫm sao”.
Mộ Dung Bắc Uyên còn chưa mở miệng, Triệu Khương Lan đã thay hắn nói: “Đó là điều vô cùng tự nhiên, điều bệ hạ mới nói rất không ổn. Thế tử cũng là đệ đệ của Thần vương, làm sao có thể cảm thấy thoải mái khi nghe những lời đó chứ, xin bệ hạ không nên ra vẻ đùa giỡn nữa”
“Thần vương phi cho rằng, trẫm đang đùa giỡn sao?”
Triệu Khương Lan trừng mắt cảnh cáo nhìn hắn ta, trong mắt nàng lạnh lùng: “Nếu không thì sao?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ngay cả cung nữ bên cạnh Lý Mặc cũng sợ tới mức không dám ngẩng đầu, trong nghĩ vị Thần vương phi này cũng quá to gan lớn mật.
Có lẽ bình thường ở Thịnh Khang ngang ngược quen rồi, cho nên đến Vinh Dương cũng quên quy củ.
Nơi này là nơi nào, trong cùng ai là người có quyền thể nhất.
Cho dù nàng là vương phi của quốc gia khác, thì cũng chỉ là khách.
Nhưng tính cách vui buồn thất thường của bệ hạ bọn họ thật đúng là khó đoán trước được, lỡ như khiến hắn ta không vui, chắc chắn hắn sẽ khiến người đó phải chết, chẳng lẽ Thịnh Khang còn có thể trả thù hay sao?
Nhưng kỳ lạ chính là, vị Thần vương phi kia không hề nhượng bộ, người nhượng bộ lại là bệ hạ của bọn họ.
Chỉ thấy hắn ta vẫn rót một ly rượu, sau đó nâng ly hướng về phía Thần vương phi ở phía xa xa.
"Xin lỗi, vừa rồi trẫm không giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138779/chuong-975.html