“Ta không muốn quên nàng. Khương Lan, cứ để ta ở bên nàng như vậy đi”
Nàng nhanh chóng từ chối: "Không! Chúng ta không cần phải thương lượng về vấn đề này”.
“Vậy vụ y đầu, Giang Dương nói đi, đột nhiên nhắc tới vụ y, chuyện này là sao?”
Giang Dương đành phải nói: “Vị Trùng Vương kia nói, Vong Độc tình cần thêm máu của vụ y mới có thể trị độc tình, nếu không sau này còn có khả năng tái phát. Thuộc hạ cũng không biết vì sao, vị hoàng đế Vinh Dương kia dường như đặt biệt quen thuộc đối với Vương phi, hắn một mực nói ra thân phận vương phi là vụ y, còn nói, muốn mời nàng vào cung ở, để thay ngài chữa bệnh”
Sắc mặt Mộ Dung Bắc Uyên trầm xuống: “Hắn đừng mơ tưởng! Cái thứ tâm địa xấu xa kia”
Vẻ mặt Giang Dương giật mình: “Tâm địa xấu xa... Chẳng lẽ vị bệ hạ kia có tâm tư khác đối với Vương phi sao?”
Triệu Khương Lan vội vàng cắt ngang: “Không có, không có. Tóm lại thân phận hiện tại của ta là Thần vương phi của Thịnh Khang, Lý Mặc có thể làm như thế nào được, ta không tin hắn dám làm loạn. Tiến cùng thì sao, trước tiên cử chữa trị độc tình của Vương gia mới là chuyện quan trọng, những chuyện khác chờ sau đó rồi hãy tính”
“Nếu hắn ta lấy quyền lực của một nhà vua để ép nàng quay trở về bên hắn, nàng có thể đồng ý với hắn ta không?”
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, Triệu Khương Lan bất đắc dĩ đỡ trán: “Tại sao đột nhiên chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138776/chuong-972.html